Mục Đình Sâm bình tĩnh đến bất ngờ, ngược lại Kính Thiếu Khanh lại mất bình tĩnh, anh ta kéo Trần Mộng Dao ra: "Cô nhóc, cô tốt nhất nên im miệng lại đi, đây không phải việc của cô, đi!"
Mặc cho Trần Mộng Dao giãy giụa thế nào, Kính Thiếu Khanh vẫn cưỡng ép đưa cô đi. Cái giá anh ta phải trả là cổ tay bị cắn một nhát đau điếng, còn rớm máu.
Anh ta vừa tức vừa buồn cười: "Cô tuổi chó à? !"
Trần Mộng Dao lườm anh ta: "Tôi không tuổi chó, nhưng cứ gặp anh là tôi không ngại làm chó! Anh cũng là đồ khốn nạn như Mục Đình Sâm!"
Kính Thiếu Khanh cảm thấy oan ức, nhưng lại không biết giải thích thế nào: "Được được được, cô vui là được, tùy cô nghĩ sao thì nghĩ."
Đối mặt với Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn không hề có chút bất mãn hay tức giận, cô chủ động khoác tay anh: "Em muốn về nhà, mình cùng đi không? Hay là... em đi trước, anh đi cùng Khương Nghiên Nghiên?"
Mục Đình Sâm nhìn vào mắt cô, lần đầu tiên không thể nhìn thấu được bất cứ điều gì: "Đi thôi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play