Mọi người xung quanh đều thấy bất bình thay cô, nhưng cô lại không cảm thấy oan ức chút nào. Hành động của Kính Thiếu Khanh đã cho cô đủ cảm giác an toàn, chỉ có chút tiếc nuối là trong mười lăm năm tới, công ty của anh sẽ không thể tham gia các cuộc thi nữa.
Chiều tan làm, cô xách theo giỏ trái cây mà Ôn Ngôn thích đến bệnh viện. An Nhã tâm trạng không tốt nên không đi cùng.
Ôn Ngôn cũng đã xem tin tức, cô cười hỏi Trần Mộng Dao: "Thật sự không định quay lại với Kính Thiếu Khanh à? Anh ấy tốt thật đấy, dám thừa nhận là nhà thiết kế của mình đạo văn ngay tại lúc công bố kết quả. Mức độ tin tưởng này, lại còn vứt bỏ cả danh dự của mình, cậu không cảm động sao?"
Trần Mộng Dao vừa ngượng ngùng vừa bối rối: "Đến cuối cùng... chẳng phải anh ta là người được lợi sao..."
Ôn Ngôn có chút không hiểu: "Được lợi cái gì? Bây giờ anh ta tổn thất không biết bao nhiêu mà kể, còn được lợi gì nữa?"
Trần Mộng Dao tháo chiếc khăn lụa trên cổ xuống, nhìn thấy những vết hôn rải rác, Ôn Ngôn lập tức hiểu ra: "Không phải chứ... ? Cậu đã không định tiếp tục với anh ta, lại cứ dây dưa không dứt như vậy, lỡ chơi ra chuyện thì sao... Tớ không coi thường chuyện này, chỉ sợ cậu đang chơi với lửa thôi."
"Yên tâm đi, chỉ là tai nạn thôi, tớ không có ý định duy trì mối quan hệ mập mờ này đâu, chỉ lần này thôi. Cậu đừng càm ràm nữa, để tớ xem con trai lớn của chúng ta hôm nay có vui không nào~" Trần Mộng Dao nói rồi, áp tai vào bụng Ôn Ngôn, nhóc con bên trong im lặng lạ thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play