Nhận thấy má Lưu và Mục Đình Sâm đều đang nhìn chằm chằm mình, cô ngước mắt nhìn họ, có chút khó hiểu: "Hai người nhìn con làm gì?"
Má Lưu cười hì hì: "Không có gì, chỉ là thấy sắc mặt cô chủ tốt lên, người cũng trông rắn rỏi hơn, tôi vui. Mau ăn đi, ăn nhiều vào."
Mục Đình Sâm cười mà không nói, nhưng lại làm Ôn Ngôn mất hết khẩu vị. Cảm giác này giống như người nuôi heo đang nhìn heo con lớn thịt vậy, nhất là khi má Lưu còn dùng từ 'rắn rỏi' . Cô nhíu mày đẩy hộp cơm sang một bên: "Con không ăn nữa, hôm qua con cân rồi, hai tháng nay tăng hơn năm ký, thịt đều dồn hết vào người con rồi. Nếu không kiểm soát, con sẽ bị cao huyết áp mất."
Mục Đình Sâm nhíu mày: "Sinh xong sẽ ốm lại thôi, bác sĩ cũng không nói gì, không cao huyết áp đâu, ăn thêm chút đi. Có phải em ăn quen món Thiếu Khanh nấu rồi nên không có khẩu vị với món người khác nấu không? Đợi cậu ấy xong việc, anh lại bảo cậu ấy nấu cho em."
Ôn Ngôn nổi cáu, nói gì cũng không chịu ăn: "Không ăn, chính anh ta nuôi con béo ú đây. Vốn dĩ có vết rạn da đã đủ xấu rồi, giờ lại béo thêm, anh bảo con sống sao? Cách để đứa bé chào đời khỏe mạnh không phải là vỗ béo sản phụ. Phải ăn uống lành mạnh chứ, đúng không? Con không ăn nữa. Má Lưu, lấy cho con quả cam, ăn hoa quả không béo, da em bé lại còn đẹp."
Má Lưu và Mục Đình Sâm không khuyên được, đành gọt cho cô một đĩa hoa quả. Chỉ cần chịu ăn, hoa quả cũng được.
Bên kia, Trần Mộng Dao vừa lái xe đến dưới lầu chung cư đã thấy xe của Diệp Quân Tước. Lần trước đang ăn thì bỏ về, nói là cô mời mà còn chưa kịp trả tiền, cô vẫn thấy ngại, liền xuống xe bước tới, dùng giọng đùa cợt nói: "Lại đến chặn tôi à? Lần trước thật ngại quá, hôm nay muộn rồi, ngày mai mời anh ăn nhé? Lần sau ăn một bữa thịnh soạn, nhà hàng lần trước không đủ sang, không xứng với đẳng cấp của anh, cũng coi như tôi tạ lỗi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT