Trong một khoảnh khắc, Ôn Ngôn dường như thấy Thẩm Giới đang đứng ngay trước mặt mình.

Lời tỏ tình không hề hoa mỹ, vậy mà lại khiến trái tim cô rung động. Cô hé môi, nhưng lại không biết nên nói gì.

Trong cơn bối rối, cô vô thức cúp máy, rồi luống cuống nhìn Trần Mộng Dao.

Trần Mộng Dao "phụt" một tiếng, bật cười, rồi xoa đầu cô:

"Biết ngay là cậu sẽ thế này mà. Yên tâm đi, Thẩm Giới đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, cậu cứ suy nghĩ cho kỹ, khi nào biết trả lời thế nào thì liên lạc lại với cậu ấy."

Nói xong, cô vẫy tay với Ôn Ngôn:

"Về nhà cẩn thận nhé, mai gặp."

Dứt lời, cô quay người lên xe rời đi, còn Ôn Ngôn thì đứng ngẩn người rất lâu, trong đầu chỉ toàn câu nói vừa rồi của Thẩm Giới...

Khi cô về đến Mục Trạch thì đã hơn tám giờ tối. Ôn Ngôn cẩn thận mở hộp quà ra, Trần Mộng Dao tặng một sợi dây chuyền, còn của Thẩm Giới là một chiếc lắc tay. Trong hộp quà của Thẩm Giới còn có một mẩu giấy: "Nắm tay người, cùng người đi đến bạc đầu."

Má cô ửng hồng. Cô giấu hộp quà vào thùng giấy dưới gầm giường. Mục Đình Sâm sẽ không cho phép những thứ này tồn tại, cô không dám lấy ra.

Đột nhiên, giọng má Lưu vang lên sau lưng:

"Ngôn Ngôn, con mới về à? Để má đi nấu cho con bát mì trường thọ."

Ôn Ngôn vội vàng đứng dậy:

"Không cần đâu má Lưu, con ăn ở ngoài rồi ạ. Má nghỉ sớm đi."

Má Lưu ngập ngừng, xoa xoa đôi bàn tay lạnh cóng:

"Ngôn Ngôn, thiếu gia đang đi công tác mà phải vội về, chắc là muốn mừng sinh nhật con đấy. Má thấy cậu ấy còn mang cả quà về nữa. Lúc phát hiện con không có ở nhà, cậu ấy có vẻ không vui. Sao giờ này con mới về? Thiếu gia còn chưa ăn tối nữa..."

Ôn Ngôn nín thở, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt thoáng vẻ hoảng hốt. Mục Đình Sâm không cho phép cô ra ngoài chơi vào thời gian rảnh rỗi, cô cứ ngỡ anh sẽ không đột ngột trở về nên mới nhận lời mời của Trần Mộng Dao.

Điều khiến cô kinh hãi nhất là lời miêu tả của má Lưu, làm sao Mục Đình Sâm có thể đặc biệt trở về để mừng sinh nhật cô được? Quà cáp lại càng không thể!

Thấy cô sợ hãi, má Lưu nắm lấy tay cô:

"Đừng sợ, thiếu gia có ăn thịt con đâu. Má đi nấu cơm, con mang lên cho cậu ấy. Hôm nay sinh nhật con, nói vài câu dễ nghe, cậu ấy sẽ không làm khó con đâu."

Ôn Ngôn gật đầu. Đợi má Lưu nấu xong, cô cẩn thận bưng đồ ăn lên lầu, dùng một tay gõ cửa phòng:

"Anh có trong đó không?"

Bên trong không có động tĩnh gì. Cô đã quen rồi, Mục Đình Sâm vốn ít nói, lúc tâm trạng không tốt, việc không thèm để ý đến người khác là chuyện thường tình.

Cô cắn răng đẩy cửa bước vào, và khựng lại. Mục Đình Sâm đang ngồi trước cửa sổ sát đất, phả khói thuốc mịt mù. Căn phòng bao phủ một lớp sương khói mỏng. Anh đã hút bao nhiêu vậy? Cô nhớ bình thường anh gần như không hút thuốc...

Bóng anh chìm trong làn khói, hư ảo như một giấc mơ. Anh thậm chí còn chưa thay quần áo, vẫn mặc bộ vest, tóc tai không một sợi rối, vô cùng chỉnh tề.

Ôn Ngôn trấn tĩnh lại, đặt đồ ăn xuống, rồi đi đến bên cửa sổ, mở ra cho thoáng khí.

"Cô đã đi đâu?"

Mục Đình Sâm đột nhiên hỏi.

Cả người cô cứng đờ. Gió lạnh ùa vào, xộc thẳng vào tim.

"Em... bạn em rủ đi chơi, em không biết anh về."

Giọng cô rất nhỏ, hòa lẫn với tiếng gió rít qua cửa sổ, cô không chắc anh có nghe rõ hay không.

Sự thật chứng minh, thính giác của anh rất tốt:

"Không biết tôi về? Ý là tôi không về thì cô có thể muốn làm gì thì làm?"

Ôn Ngôn cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cái lạnh thấu xương. Cô đành phải đóng cửa sổ lại:

"Không phải... Em biết sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa."

Cô không giải thích nhiều, càng không muốn nhắc đến hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của mình. Bất kể lúc nào, chỉ cần anh không vui, cô nhận sai là được.

Mục Đình Sâm hừ nhẹ, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Anh dụi tắt mẩu thuốc lá, đứng dậy rót một ly rượu. Vừa uống một ngụm, Ôn Ngôn đã rụt rè nhắc nhở:

"Anh ăn cơm trước rồi hãy uống rượu..."

Mục Đình Sâm nhìn ly rượu trong tay, rồi bước về phía cô:

"Hôm nay sinh nhật cô."

Nhìn ly rượu anh đưa, cô không dám nhận. Cô không biết uống rượu, hơn nữa... ly đó là ly riêng của anh. Anh mắc chứng ưa sạch sẽ, cô còn chẳng dám chạm vào, huống chi là dùng:

"Em... không biết uống."

Mục Đình Sâm khó chịu nhíu mày. Giây tiếp theo, anh đột ngột bóp cằm cô, đổ hơn nửa ly rượu mạnh vào miệng cô. Cổ họng cô lập tức bỏng rát, cơn cay xè kích thích khiến cô ho không ngừng:

"Khụ khụ... khụ khụ khụ khụ..."

Khi cô còn chưa kịp hoàn hồn, Mục Đình Sâm đột nhiên kéo cô vào lòng, chặn lấy đôi môi cô.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play