Trần Mộng Dao lập tức không nhịn được mà bực bội. Bây giờ mới chín giờ, Kính Thiếu Khanh ngủ lúc chín giờ bao giờ? ! Hoặc là giờ này anh ta đang tăng ca ở công ty, hoặc là đang đi chơi, tuyệt đối không thể nào ngủ sớm như vậy. Quan trọng nhất là, cô không ở nhà, mà anh ta vẫn có thể thản nhiên ngủ, dường như không hề bị ảnh hưởng!
Trong lúc nhất thời Ôn Ngôn cũng không biết nên nói gì. Sau một khoảng lặng ngắn, Kính Thiếu Khanh lạnh nhạt nói: "Không có việc gì thì tôi cúp máy đây." Nói xong, anh ta thật sự cúp điện thoại.
Trần Mộng Dao cắn chặt môi, nước mắt lã chã rơi xuống như vỡ đê. Ôn Ngôn dỗ không được, đành chạy lên lầu tìm Mục Đình Sâm cầu cứu:
"Mục Đình Sâm! Vừa rồi em giúp Dao Dao gọi cho Kính Thiếu Khanh, anh ta đang ngủ, chẳng hỏi han gì Dao Dao đã cúp máy thẳng. Bây giờ Dao Dao khóc dữ lắm, em dỗ không được, phải làm sao đây? Anh hiểu Kính Thiếu Khanh hơn, chuyện này phải xử lý thế nào?"
Mục Đình Sâm đang bận rộn trong phòng làm việc, vừa nghe chuyện này đã thấy đau đầu:
"Anh đúng là hiểu Thiếu Khanh hơn, nhưng chuyện tình cảm nam nữ làm sao anh hiểu được? Anh có yêu cậu ta đâu. Anh thấy cách tốt nhất là để Trần Mộng Dao về nhà, hai người họ tự giải quyết, dù là cãi nhau hay đánh nhau một trận cũng được, miễn là giải quyết dứt điểm. Nói thật nhé, đừng thử thách sự kiên nhẫn của đàn ông, nhất là những người đàn ông hiểu phụ nữ. Muốn đợi Thiếu Khanh chủ động cúi đầu, e là không có khả năng. Cậu ta nhịn giỏi hơn Trần Mộng Dao, dù trong lòng không thoải mái cậu ta cũng có thể nhịn mà không chủ động."
Ôn Ngôn nửa tin nửa ngờ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT