Nghe đến đây, Trần Mộng Dao có chút do dự. Cô muốn về, chỉ là cần một cái cớ để xuống nước.
Ôn Ngôn thấy thế liền nói tiếp:
"Cậu là vị hôn thê của anh ấy, chứ không phải bạn gái tạm thời, cậu về nhà anh ấy là đường đường chính chính, chẳng có gì là mặt dày cả. Nếu sau khi về cậu vẫn cảm thấy không ở nổi, anh ta vẫn giữ cái thái độ khiến cậu bực mình đó, thì cậu cứ thu dọn vài bộ quần áo rồi dọn về nhà mẹ, xem anh ta có cản không. Nếu anh ta không cản, cậu cứ hiên ngang mà đi, còn nếu cản thì làm hòa thôi. Lát nữa đi cậu cứ để xe ở đây, để Mục Đình Sâm lái xe đưa cậu về. Lỡ cậu thật sự muốn dọn đi thì cũng chẳng có xe mà đi, đúng không? Nếu anh ta là đàn ông, anh ta còn phải tiễn cậu đi nữa, chẳng lẽ lại để cậu một mình đi bộ về nhà mẹ đẻ giữa đêm hôm khuya khoắt?"
Trần Mộng Dao thì gật đầu, nhưng Mục Đình Sâm lại có chút căng thẳng. Nghe Ôn Ngôn nói một thôi một hồi đâu ra đấy, anh bỗng cảm thấy nguy hiểm. Xem ra những ngày tháng không yên bình vẫn còn ở phía sau, anh không thể học theo Kính Thiếu Khanh mà bình chân như vại được, nếu không thì khó mà cứu vãn.
Đến biệt thự Bạch Thủy Loan, Mục Đình Sâm vì đã hứa với Ôn Ngôn nên không rời đi ngay, anh tiến lên gõ cửa giúp Trần Mộng Dao. Đúng vậy, Trần Mộng Dao không mang chìa khóa.
Tiếng gõ cửa gián đoạn kéo dài khoảng năm phút, bên trong mới vọng ra tiếng bước chân lề mề của Kính Thiếu Khanh. Nước mắt Trần Mộng Dao lại sắp không kìm được...
Cửa mở, Kính Thiếu Khanh mặc bộ đồ ở nhà bằng len màu trắng, lười biếng đứng sang một bên, vẻ mặt ngái ngủ. Mục Đình Sâm đưa tay đấm nhẹ vào ngực anh ta:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT