Đột nhiên, một đôi tay vòng qua eo, kéo cô trở lại, áp sát vào cơ thể anh. Cô gần như có thể cảm nhận được hơi ẩm trên người anh sau khi tắm và mùi sữa tắm thoang thoảng.
Hai tay cô vô thức chống lên ngực anh, khẽ run.
Bàn tay đang ôm eo cô đột nhiên buông ra:
"Cút."
Chẳng hiểu sao, giọng anh trở nên khàn đi. Cô cũng không biết mình lại làm gì khiến anh không vui, vội vàng rời đi như chạy trốn.
Trở về phòng chứa đồ, Ôn Ngôn mới thấy hơi hối hận vì đã quên hỏi anh về chuyện của Thẩm Giới, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cô lại không còn dũng khí để quay lại nữa.
Sáng sớm hôm sau, má Lưu bưng một cốc nước ấm vào phòng chứa đồ:
"Nào, Ngôn Ngôn, uống chút thuốc cảm đi con."
Ôn Ngôn thấy hơi lạ. Chuyện cô bị cảm, má Lưu không biết, hơn nữa, không có sự cho phép của Mục Đình Sâm, làm sao má Lưu dám cho cô thuốc?
Dường như đọc được thắc mắc của cô, má Lưu cười, ngồi xuống mép giường:
"Thiếu gia đi công tác rồi, phải cả tháng nữa mới về. Đây là cậu ấy dặn dò trước khi đi đấy, uống đi con."
Ôn Ngôn không biết trong lòng là tư vị gì, nhưng nghe tin anh sẽ không có ở đây trong thời gian tới, cô lại thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Uống thuốc xong, cô vội vàng dậy thu dọn. Đến trường, Ôn Ngôn vừa bước vào phòng vẽ, hiệu trưởng đã đích thân mang tất cả những dụng cụ cô còn thiếu đến:
"Em Ôn Ngôn, em xem còn thiếu gì không?"
Ôn Ngôn có chút kinh ngạc:
"Dạ... không thiếu nữa ạ. Đây là... ?"
Hiệu trưởng không giải thích nhiều:
"Không thiếu là tốt rồi."
Sau khi hiệu trưởng đi, cô nhìn những thứ được mang đến mà chìm vào suy tư. Chắc chắn không phải do Mục Đình Sâm đưa, anh làm gì có thời gian quan tâm đến mọi chuyện của cô ở trường.
"Tiểu Ngôn, tớ nghe nói có người ẩn danh tài trợ cho cậu đấy. Không ngờ trường mình làm việc hiệu quả thật, màu vẽ của cậu còn tốt hơn của tớ!"
Trần Mộng Dao vừa đến đã lật tung mấy thứ hiệu trưởng mang tới lên xem.
Ôn Ngôn không nói gì, chỉ im lặng sắp xếp lại đồ đạc.
"À này? Hôm qua ai đến đón cậu thế? Lái xe khiếp thật, suýt nữa thì đâm chết cậu."
Trần Mộng Dao là một cái máy nói, bất kể Ôn Ngôn có trả lời hay không, cô luôn có chuyện để nói.
"Anh trai tớ."
Ôn Ngôn thuận miệng đáp.
Trần Mộng Dao ngẩn người:
"Anh trai nào mà ghê vậy? Giàu có như thế mà lại nuôi cậu thành cô bé nhà nghèo, lần sau cho tớ gặp anh ta một phen."
Ôn Ngôn cười cười: "Đừng nói anh ấy như vậy, thật ra anh ấy rất tốt. Anh ấy không phải anh ruột của tớ, cũng không có nghĩa vụ phải nuôi tớ, anh ấy làm vậy đã là rất tốt rồi." Đúng vậy, rõ ràng là con của tội nhân, mà Mục Đình Sâm vẫn cho cô một nơi nương tựa, nuôi cô suốt mười năm.
Trần Mộng Dao bĩu môi, rồi lại hăng hái đoán xem người tài trợ ẩn danh là ai:
"Cậu nghĩ ai tài trợ cho cậu? Thẩm Giới bị bố cậu ấy đưa ra nước ngoài rồi, mấy năm tới không về được đâu. Cậu nói xem có phải cậu ấy không? Cậu ấy vừa đi đã có người tài trợ cho cậu, chứ không thì vô lý quá."
Ôn Ngôn sững người, so với Mục Đình Sâm, cô càng tin đó là Thẩm Giới.
Nghĩ đến người con trai dịu dàng như ngọc ấy, lòng Ôn Ngôn lại thấy chua xót.
Thẩm Giới rời đi, đều là do cô hại...
Mấy ngày Mục Đình Sâm không ở đây, Ôn Ngôn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Sinh nhật cô rơi vào cuối tuần, Trần Mộng Dao ép cô ra ngoài chơi cả ngày. Biết cô không thích chỗ đông người, nên Trần Mộng Dao cũng không rủ ai khác.
Lúc sắp về, Trần Mộng Dao đột nhiên biến phép như ảo thuật gia, lấy ra hai hộp quà nhỏ:
"Đây là quà sinh nhật của tớ và Thẩm Giới tặng cậu."
Ôn Ngôn không đưa tay nhận, bởi cô không có khả năng đáp lễ. Nhìn hộp quà, cô biết nó không hề rẻ. Nghèo thì nghèo, nhưng ở Mục Trạch nhiều năm như vậy, cô cũng không phải là người chưa từng trải sự đời.
"Cảm ơn cậu đã đi chơi với tớ cả ngày, quà thì thôi vậy."
Cô hít một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo mang theo hơi tuyết.
Trần Mộng Dao ép hộp quà vào tay cô:
"Tớ tốt với cậu không phải để mong cậu báo đáp, còn Thẩm Giới thì có đấy..."
Ôn Ngôn ngẩn ra, dường như không hiểu rõ ý của câu nói này.
Chỉ thấy Trần Mộng Dao lấy điện thoại ra bấm một dãy số, rồi đưa cho cô.
Ôn Ngôn nhìn tên hiển thị trên màn hình: Thẩm Giới.
Cô áp điện thoại lên tai, bên trong truyền đến giọng nói dịu dàng, cưng chiều của Thẩm Giới:
"Tiểu Ngôn, là anh đây."
Nghĩ đến người con trai ấm áp như ngọc ấy, lòng cô bỗng quặn thắt, cô cố nén giọng đáp lại:
"Vâng."
"Chúc mừng sinh nhật em. Còn nữa..."
Thẩm Giới ở đầu dây bên kia ngừng lại, giọng nói bỗng có chút căng thẳng:
"Tiểu Ngôn, anh thích em. Đợi anh về nước, nhất định phải đợi anh."
.