"Người đó là ai?"
Trên hành lang ngoài phòng vẽ, ánh mắt Mục Đình Sâm dán chặt vào Ôn Ngôn và Thẩm Giới đang đứng cạnh cô.
Hiệu trưởng đứng bên cạnh, mặt tươi cười:
"Mục tổng, ngài nói... Thẩm Giới phải không ạ? Cậu ba nhà họ Thẩm, chắc ngài cũng từng nghe qua. Cậu ấy đang học năm ba, bình thường ba người họ hay chơi với nhau."
"Lần sau, tôi không muốn thấy cậu ta xuất hiện ở Nam Đại nữa. Không, là ở Đế Đô."
Nói xong, Mục Đình Sâm mặt không cảm xúc quay người bỏ đi.
Đi được vài bước, anh đột ngột dừng lại:
"Còn nữa, mọi chi phí của Ôn Ngôn ở Nam Đại, tôi sẽ tài trợ, dưới hình thức ẩn danh."
Hiệu trưởng vội cúi đầu:
"Vâng, vâng, vâng, ngài đi thong thả."
...
Tan học, Ôn Ngôn mệt mỏi dắt chiếc xe đạp đứng ngoài cổng trường, cô đang đợi Thẩm Giới để trả lại khăn quàng cổ cho anh.
"Ngôn Ngôn, cậu đợi Thẩm Giới à? Cậu ấy về nhà từ trưa rồi, nói là nhà có việc."
Trần Mộng Dao đi tới, từ trong túi xách lấy ra một túi nhỏ:
"Đây, cậu ấy nhờ tớ đưa thuốc cảm cho cậu, thuốc hạ sốt cũng ở trong này, nhớ uống nhé."
Ôn Ngôn nhìn túi thuốc, không đưa tay nhận: "Không cần đâu, khăn quàng cậu giúp tớ trả lại cậu ấy nhé, tớ về trước đây." Mục Đình Sâm đã về, cô phải về nhà đúng giờ mỗi ngày.
Trần Mộng Dao nhét túi thuốc vào lòng cô:
"Cứng đầu cái gì? Tớ biết thừa cậu ấy thích cậu, chẳng lẽ cậu không nhận ra?"
Hai gò má tái nhợt của Ôn Ngôn ửng hồng:
"Đừng nói bậy! Tớ đi đây."
Nói rồi cô dắt xe đạp rời đi. Vừa đi được hai bước, xe của Mục Đình Sâm đột nhiên lao tới, dừng khựng lại ở vị trí cách cô chưa đầy một mét.
Trần Mộng Dao vừa mở miệng định chửi, Ôn Ngôn đã vội bịt miệng cô bạn lại:
"Không sao, không sao, cậu về trước đi!"
Qua kính chắn gió, cô nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Mục Đình Sâm ngồi ở hàng ghế sau.
Mục Đình Sâm không có nhiều kiên nhẫn, anh bấm còi một tiếng. Cô vội vàng dựng xe đạp vào lề, nhanh chóng mở cửa sau rồi lên xe.
Trần Mộng Dao sững sờ, định nói gì đó thì chiếc xe đã đi xa.
Trên xe, Ôn Ngôn cúi gằm mặt không dám nói. Đây là lần đầu tiên Mục Đình Sâm đến trường đón cô, cô không có chút vui mừng nào, chỉ thấy sợ hãi.
"Có bạn trai rồi à?"
Mục Đình Sâm hỏi như thể thuận miệng.
Ôn Ngôn nghĩ đến Thẩm Giới, hoảng hốt lắc đầu: "Chưa có ạ." Cùng lúc đó, cô siết chặt túi thuốc cảm trong tay.
"Thẩm Giới sẽ không xuất hiện nữa đâu."
Mục Đình Sâm nghiêng mặt nhìn cô, đáy mắt thấp thoáng một nụ cười lạnh.
Ôn Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh:
"Anh nói gì?"
Phản ứng của cô khiến anh vô cùng khó chịu:
"Cả đời này của cô, ngoài việc chuộc tội ra thì không cần làm gì khác, bao gồm cả yêu đương, kết hôn, sinh con, hiểu chưa?"
Giọng điệu lạnh như băng khiến Ôn Ngôn có cảm giác như rơi xuống hầm băng. Cô đột nhiên thấy căm hận người đàn ông trước mặt, tại sao anh lại tước đoạt mọi thứ cô yêu thích?
Thế nhưng, cô ngay cả quyền hận anh cũng không có...
Chiếc xe nhanh chóng về đến Mục Trạch. Ngay lúc xuống xe, Mục Đình Sâm nhìn thấy túi thuốc trong tay cô, ánh mắt anh trầm xuống:
"Đứng lại."
Người Ôn Ngôn cứng đờ, giây tiếp theo, túi thuốc trong tay bị giật lấy rồi ném thẳng ra vệ đường.
Cô cúi đầu, lẳng lặng đi về phía cửa sau. Không biết từ khi nào, Mục Đình Sâm không cho phép cô ra vào bằng cửa trước nữa, vì sẽ chạm mặt anh. Anh nói, chỉ khi nào anh muốn thấy cô, cô mới được xuất hiện.
"Tối nay đến phòng tôi."
Mục Đình Sâm để lại một câu rồi nhanh chóng bước vào cổng chính. Vẻ u ám trên mặt anh dọa lui cả đám vệ sĩ, chỉ có má Lưu và quản gia Lâm là tiến lên đón:
"Thiếu gia đã về."
Anh khẽ "ừm" một tiếng, đến chân cầu thang thì dừng lại: "Sau này, Ôn Ngôn sáng tối đều phải ăn cơm ở nhà." Cái bộ dạng yếu ớt mỏng manh đó, là đang nói cho người khác biết anh ngược đãi cô sao?
Má Lưu cười:
"Vâng, thưa thiếu gia, tôi sẽ để cô chủ ăn uống đầy đủ."
Đêm đến, Ôn Ngôn giúp má Lưu dọn dẹp nhà bếp. Má Lưu xót xa sờ đôi tay lạnh ngắt của cô:
"Được rồi, được rồi, con nghỉ sớm đi, đừng giúp má nữa, xem tay con nứt nẻ cả rồi này. Ngôn Ngôn à, thật ra thiếu gia đối với con rất tốt, con đừng bướng bỉnh với cậu ấy. Tính cậu ấy con còn không hiểu sao? Cứ thuận theo cậu ấy là mọi chuyện đều ổn cả. Má là người nhìn cậu ấy lớn lên, cậu ấy không phải người xấu đâu."
Ôn Ngôn không nói gì, chỉ cặm cụi làm việc, lau sàn nhà hết lần này đến lần khác. Cô không muốn đi tìm anh...
Mục Trạch rất lớn, nhưng công việc của má Lưu không nhiều, cuối cùng cũng xong.
Kéo dài đến hơn mười một giờ, cô lấy hết can đảm lên lầu, lúc gõ cửa, động tác vô cùng dè dặt.
Bên trong không có động tĩnh gì, cô định quay đi, nhưng do dự một lúc rồi lại đẩy cửa bước vào. Cô biết rõ hậu quả của việc không nghe lời.
Trong phòng không bật đèn, tối om như mực. Cô rón rén tiến về phía trước:
"Anh... ngủ rồi à?"
Giây tiếp theo, giọng nói của người đàn ông vang lên từ phía sau:
"Tôi bảo cô nửa đêm mới đến à?"
Cả người cô giật nảy mình, lần mò muốn bật đèn, chân vấp phải thứ gì đó không rõ, cô hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất.
.