Hai phút sau, xe của Mục Đình Sâm tiếp tục lăn bánh, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc xe dừng lại, anh ta đã làm gì?

Trong xe, tài xế Trần Nặc hơi lo lắng lên tiếng:

"Thiếu gia... ngoài trời đang có tuyết, thật sự không cho cô chủ lên xe sao ạ? Hay là mình đợi thêm chút nữa? Để tôi gọi cô ấy một tiếng?"

"Nhiều chuyện."

Mục Đình Sâm nhìn qua kính chiếu hậu, bóng hình nhỏ bé, gầy gò ấy khiến anh thấy phiền muộn khó tả. Anh đã đợi hai phút, đã cho cô cơ hội rồi.

Đến trường, Trần Mộng Dao thấy Ôn Ngôn ướt sũng thì vừa xót vừa giận:

"Cậu làm cái gì vậy? Trời tuyết thế này mà cậu đạp xe đến trường à? Điên rồi sao? Nhanh, nhanh, bữa sáng vẫn còn nóng, ăn ngay cho tớ!"

Ôn Ngôn nhận lấy cốc sữa đậu nành và hộp bánh bao hấp từ tay Trần Mộng Dao, khẽ mỉm cười, đôi môi khô nứt rớm ra một vệt máu tươi.

Trần Mộng Dao hít sâu một hơi:

"Bố mẹ cậu không quan tâm đến cậu à? Ăn mặc không lo, gửi cậu đến đây học vẽ cũng chẳng hỏi han gì, cậu là con nhặt về đấy à?"

"Tớ... mẹ tớ tái giá từ khi tớ còn rất nhỏ, còn bố tớ mất mười năm trước rồi, không liên quan đến họ..."

Nói xong, Ôn Ngôn cởi chiếc áo khoác ướt sũng, uống một ngụm sữa đậu nành ấm nóng. Vẻ thản nhiên từ đầu đến cuối của cô khiến người khác nhìn mà đau lòng.

Trần Mộng Dao xót xa xoa mái tóc dài ướt đẫm của cô:

"Sao không nói sớm? Tụi mình quen nhau từ hồi cấp ba đến giờ, cậu chẳng chịu nói với tớ câu nào, hôm nay cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi. Cậu xinh gái thế này mà mẹ cậu cũng nỡ lòng bỏ đi, đúng là quái đản... Thế bây giờ cậu ở với ai?"

Ở với ai?

Ôn Ngôn không trả lời ngay. Cô đang nghĩ, nên gọi Mục Đình Sâm là gì trước mặt người khác, là anh trai sao?

"Anh trai."

Cô chỉ có thể nói như vậy.

Trần Mộng Dao có chút thắc mắc:

"Anh trai? Anh ruột à? Mà kể cả chỉ là họ hàng, cũng không thể để cậu sống khổ sở thế này chứ?"

Cô cười cười, không đáp.

Trần Mộng Dao bất lực thở dài:

"Lần này thầy giáo yêu cầu mua màu vẽ, cậu đã mua chưa?"

Ôn Ngôn lắc đầu:

"Tạm thời chưa mua được, tớ sẽ nghĩ cách sau."

Ba năm trước, Mục Đình Sâm say rượu.

Cô tuy ngây ngô nhưng không phải không biết gì, đó cũng là lần đầu tiên cô từ chối anh.

Anh không ép buộc, chỉ buông một câu lạnh như băng bên môi cô:

"Sẽ có ngày cô cầu xin tôi."

Sau đó, anh lặng lẽ ra nước ngoài, cô cũng không bao giờ cầu xin anh ban ơn nữa, thậm chí không ăn một bữa cơm nào ở Mục Trạch, hoàn toàn dựa vào việc làm thêm để trang trải cuộc sống.

Yêu cầu của anh, cô không thể đáp ứng được, không thể chiều lòng, cũng chẳng cần phải chiều lòng nữa.

Nhìn dáng vẻ cau mày lo lắng của Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao vô cùng đau lòng, vừa định mở miệng nói gì đó thì bị một giọng nam ấm áp cắt ngang.

"Tiểu Ngôn, em sao thế? Trông ỉu xìu vậy?"

Người nói là Thẩm Giới, người thứ hai mà Ôn Ngôn tiếp xúc ở trường.

Giới nhà giàu ở Đế Đô cũng chỉ có vậy, Trần Mộng Dao và Thẩm Giới đều thuộc giới đó, chỉ có Ôn Ngôn là không.

"Còn không phải là chuyện màu vẽ..."

"Mộng Dao!"

Ôn Ngôn lên tiếng ngắt lời Trần Mộng Dao, khẽ lắc đầu với cô bạn.

Không hiểu sao, cô không muốn Thẩm Giới biết hoàn cảnh khó khăn của mình.

Bất chợt, Thẩm Giới đưa tay sờ lên trán Ôn Ngôn:

"Em sốt rồi."

Anh nói như đang trách móc, nhưng tay đã tự giác tháo khăn quàng của mình xuống, quấn quanh cổ Ôn Ngôn:

"Em mà ốm, Mộng Dao nhà ta lại lải nhải suốt ngày cho mà xem."

Ôn Ngôn ngước nhìn anh, tim đập nhanh hơn một chút. Nụ cười của anh tựa như ánh nắng xuyên qua mây mù, dịu dàng mà điềm tĩnh, mái tóc mềm mại phủ trên trán, đôi mắt như chứa đựng cả ngàn vì sao.

Anh là người đẹp trai thứ hai cô từng gặp, người đầu tiên là Mục Đình Sâm.

Mười năm trước lần đầu gặp gỡ, Mục Đình Sâm cũng từng khiến những năm tháng thanh xuân của cô phải kinh ngạc.

Ôn Ngôn nhìn Thẩm Giới trước mặt, tâm trí lãng đãng, hoàn toàn không để ý thấy ở hành lang ngoài phòng vẽ lúc này, một đôi mắt sắc bén, sâu thẳm đang dõi theo cảnh tượng ấy.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play