Trên bàn ăn, cô cố tình gác một chân lên ghế, vừa ăn vừa chép miệng, lúc gắp thức ăn thì chỉ gắp những món trước mặt Hạ Lam, lại còn là kiểu đứng dậy vươn tay ra gắp. Tất cả những điều cấm kỵ trên bàn ăn của các gia đình danh giá cô đều làm hết một lượt, còn giả vờ cười ngây ngô để quan sát sắc mặt của Hạ Lam.
Mười phút sau, cả khuôn mặt Hạ Lam tối sầm lại, bà đập mạnh đôi đũa xuống bàn. Trần Mộng Dao giật mình, không dám làm càn nữa, ngoan ngoãn bỏ chân xuống.
"Kính Thiếu Khanh, cậu chưa chết, vẫn còn thở đấy, sao không gắp thức ăn cho Dao Dao? Cậu cao như vậy mà vô dụng thế à? ! Không thấy người ta không với tới sao?"
Trần Mộng Dao: "... ? ? ?"
Kính Thiếu Khanh: "Vâng, con nhớ rồi. Mẹ cứ ăn đi, con hầu hạ cô ấy là được chứ gì?"
Lúc này Hạ Lam mới hài lòng cầm đũa lên ăn tiếp. Thấy Trần Mộng Dao chẳng biết đã bỏ chân xuống từ lúc nào, bà giơ tay lên: "Đừng câu nệ, gác chân lên ghế đi, ăn cơm sao cho thoải mái là được, cũng không có người ngoài, như vậy mới giống gia đình chứ. Nếu ai ăn cơm cũng răm rắp theo quy củ thì chẳng khác nào một đám người lạ ngồi ăn với nhau. Ở nhà mình muốn thế nào thì thế, nhà là nơi để thư giãn, ra ngoài thì đương nhiên phải chú ý một chút."
Trần Mộng Dao hoàn toàn sụp đổ, việc Hạ Lam không hành động theo lẽ thường khiến cô phải nhận thua. Cô cũng không còn hứng thú làm loạn nữa, ngoan ngoãn ăn cơm, bộc lộ con người thật của mình. Tính cách cô đúng là tùy tiện, nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình có điều kiện, dáng vẻ của một tiểu thư khuê các cô đều có, thói quen hành xử tự nhiên cũng rất tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play