Ôn Ngôn "ừ" một tiếng rồi quay về phòng, nhưng trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Khoảng ba tiếng sau, Trần Nặc lái xe về Mục trạch. Cô liếc nhìn lịch, hôm nay là thứ sáu, ngày mai Trần Mộng Dao không phải đi làm. Cô gửi một tin nhắn cho Trần Mộng Dao: Tớ muốn đến bệnh viện thăm Mục Đình Sâm, nghe Trần Nặc và chú Lâm nói anh ấy tỉnh rồi. Cậu có tiện đưa tớ qua đó một chút không? Ngại quá, muộn thế này còn làm phiền cậu.
Tin nhắn được trả lời rất nhanh: Khách sáo với tớ làm gì? Tớ qua ngay đây, cậu chờ nhé.
Ôn Ngôn trả lời bằng một biểu tượng mặt cười rồi đứng dậy thay quần áo. Sở dĩ cô không nhờ Trần Nặc hay chú Lâm đưa đi là vì lúc nghe tin Mục Đình Sâm tỉnh lại, cô đã tỏ ra không mấy quan tâm. Nếu bây giờ lại gọi họ đưa đi giữa đêm khuya thì có chút không hợp lý. Trong tiềm thức, cô không muốn thừa nhận rằng mình rất muốn đến bệnh viện.
Cô bây giờ là một khối mâu thuẫn. Điều quan trọng nhất là cô muốn đi thăm Mục Đình Sâm, nhưng lại không muốn chọn lúc anh có thể đang thức, vì như vậy cô sẽ cảm thấy hơi khó xử khi ở bên nhau. Ít nhất là khi anh ngủ, cô sẽ thoải mái hơn, đặc biệt là khi nghĩ đến bản di chúc anh để lại, cô lại thấy nặng nề một cách khó tả...
Rất nhanh sau đó, Trần Mộng Dao đã đến. Cô cố ý dặn Trần Mộng Dao đừng lái xe đến tận cổng Mục trạch mà dừng ở xa một chút.
Sau khi lên xe, Trần Mộng Dao hỏi: "Sao cậu lại muốn đến bệnh viện giữa đêm hôm thế này? Tớ chưa bao giờ thấy bà bầu nào khỏe như cậu, đêm hôm không ngủ lại chạy đến bệnh viện. Nếu tớ là chồng cậu, chắc tớ bị cậu dọa cho chết ngất mất."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT