Ôn Ngôn không dám phản kháng. Màn kịch thế này, trong quá khứ, đã diễn ra không biết bao nhiêu lần.

"Thiếu gia, đến giờ ăn cơm rồi ạ."

Giọng quản gia Lâm vang lên ngoài cửa, đối với Ôn Ngôn lúc này, chẳng khác nào âm thanh của trời!

Quản gia Lâm đã làm việc cho Mục gia mấy chục năm, là người nhìn Mục Đình Sâm lớn lên, nên cũng có chút trọng lượng trước mặt anh.

Mục Đình Sâm dời tay khỏi ngực Ôn Ngôn, lười biếng đáp một tiếng:

"Biết rồi."

Ôn Ngôn mở cửa, vội vã rời đi như đang chạy trốn, trong đầu vẫn văng vẳng lời anh nói...

"Nửa tháng nữa, cô mười tám tuổi rồi nhỉ?"

Câu nói này khiến lòng cô mãi không thể yên. Mười tám tuổi, điều đó có nghĩa là gì? Cô hiểu rất rõ.

Sau bữa ăn, Mục Đình Sâm ra ngoài, Ôn Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm. Cô trở về chiếc giường nhỏ trong phòng chứa đồ và chìm vào giấc ngủ. Căn phòng này, cô đã ở mười năm. Mục Trạch, theo một nghĩa nào đó, chính là 'nhà' thứ hai của cô.

Đêm đó, cô ngủ không yên giấc. Trong mơ, cô liên tục hỏi cha mình: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những lời họ nói có phải là sự thật không?" Nhưng đáp lại cô chỉ có nụ cười và bóng lưng của cha trước khi ông lên máy bay.

Vụ tai nạn hàng không năm đó, mười bảy người trên chiếc phi cơ riêng của Mục gia không một ai sống sót, trong đó có cả cha mẹ của Mục Đình Sâm.

Truyền thông rầm rộ đưa tin vụ tai nạn là do cơ trưởng thao tác sai quy trình, cũng có lời đồn rằng cơ trưởng đã uống rượu trước khi cất cánh.

Cha của Ôn Ngôn, Ôn Chí Viễn, với tư cách là cơ trưởng riêng của Mục gia, dù cũng đã thiệt mạng trong thảm kịch đó, vẫn trở thành mục tiêu của mọi lời chỉ trích.

Cuối giấc mơ, cô thấy Mục Đình Sâm đưa mình về nhà, tất cả mọi người đều không hiểu tại sao anh lại nhận nuôi con gái của một tội nhân.

Cô bé tám tuổi năm ấy, nắm tay Mục Đình Sâm, được dẫn vào Mục gia. Khi đó, cô ngây thơ nghĩ rằng, cô là trẻ mồ côi, anh cũng vậy, có lẽ đây thực sự là lòng tốt của anh.

Nhưng ngay khoảnh khắc cánh cửa lớn đóng lại, tay cô bị anh hất ra. Anh nhìn cô từ trên cao xuống, đôi mắt lạnh như băng:

"Cha cô chết rồi, tội của ông ta, cô phải chuộc."

Anh của tuổi mười tám, với lòng hận thù bao trùm gần như muốn nuốt chửng cô. Giây phút đó, cô hiểu sâu sắc rằng, anh đến đây để 'đòi nợ' ...

Sau một đêm ác mộng, lúc tỉnh dậy trời đã sáng. Ôn Ngôn đưa tay sờ lên vầng trán hơi nóng, nhìn những bông tuyết đang rơi ngoài khung cửa sổ nhỏ của phòng chứa đồ, cô khẽ cười:

"Tuyết rơi rồi..."

"Ngôn Ngôn, mặc thêm áo vào, hôm nay tuyết rơi, lạnh lắm đấy, người con bé thế kia đừng để bị cảm."

Má Lưu vẫn quan tâm cô như mọi khi. Mười năm nay, bất kể xuân, hạ, thu, đông, hễ cô thức dậy là má lại dặn dò vài câu.

Cô "dạ" một tiếng, mặc chiếc áo khoác duy nhất vào để giữ ấm. Lúc ra cửa, má Lưu trông thấy, sống mũi không khỏi cay cay:

"Ngôn Ngôn à... hay con hỏi thiếu gia ít tiền, mua thêm vài bộ quần áo. Cái áo này con mặc mấy năm rồi, con gái tuổi này là lúc cần chưng diện, con xem con kìa..."

Ôn Ngôn cố chấp lắc đầu, rồi đạp chiếc xe sắp long sòng sọc đi trong gió tuyết.

Mục Đình Sâm không cho phép bất kỳ ai bố thí cho cô thứ gì, kể cả tiền bạc. Nếu có bố thí, cũng chỉ có thể là anh.

Từ năm tám tuổi, mỗi khi muốn thứ gì, cô đều phải cố hết sức để lấy lòng anh. Anh không cho cô gọi anh là anh trai, nên cô cứ gọi mãi cái tên Mục Đình Sâm, Mục Đình Sâm... đến nỗi sau này, nó đã ăn sâu vào tiềm thức.

Phía sau có tiếng còi xe, cô cố gắng nép sát vào lề. Khi chiếc Rolls-Royce màu đen lướt qua, qua khung cửa sổ hé mở, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Mục Đình Sâm. Sau khoảnh khắc giao nhau ngắn ngủi, chiếc xe đã đi xa dần.

Đột nhiên, chiếc xe dừng lại phía trước. Cô cũng vô thức dừng theo, một chân chống xuống đất, hai tay vịn ghi-đông, lẳng lặng chờ đợi.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play