"Má Lưu, hai ngày tới phiền má cho người dọn dẹp nhà cửa trên dưới một lượt ạ..."
Má Lưu có chút ngạc nhiên, vì cô trước nay không bao giờ quan tâm đến những chuyện này:
"Sao thế Ngôn Ngôn?"
Ôn Ngôn không biết trong lòng mình là vui hay sợ:
"Anh ấy... sắp về rồi."
Má Lưu ngẩn người một lúc, rồi khi nhận ra cô đang nói đến ai thì cười tít mắt:
"Thật à? Thiếu gia sắp về rồi sao? Tốt quá, hai đứa kết hôn ba năm mà không ở cùng nhau. Về là tốt rồi. Má sẽ cho người dọn dẹp trong hai ngày tới, con yên tâm."
Trở về phòng, Ôn Ngôn thu dọn hết đống bản thảo lộn xộn. Cô đang làm việc tại một công ty thiết kế thời trang, vừa được nhận chính thức, công việc bận rộn nên phòng ốc cũng bừa bộn. Má Lưu không biết bản thảo nào của cô không cần nữa nên cũng không dám tự ý dọn dẹp. Mục Đình Sâm sắp về, cô không muốn để anh thấy bộ dạng lôi thôi của mình.
...
Ngày Mục Đình Sâm trở về, cô đặc biệt hỏi quản gia Lâm về giờ bay của anh, rồi ra sân bay đợi từ sớm.
Lúc anh đi là mùa đông tuyết rơi trắng trời, lúc về cũng vậy... Ba năm qua, cô cảm thấy như một giấc mơ, chớp mắt đã qua.
Giữa dòng người đông đúc, cô nhận ra ngay bóng dáng cao lớn, nổi bật ấy. Vẫn như ba năm trước, anh luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý, đầy khí phách.
Chỉ là khi nhìn rõ người phụ nữ đang khoác tay anh, cô sững người lại. Anh không về một mình...
Đợi Mục Đình Sâm và người phụ nữ kia đến gần, Ôn Ngôn nghe được những lời thủ thỉ của họ:
"Anh Đình Sâm, tối nay ở khách sạn với em được không? Một mình em sợ lắm..."
"Để xem đã."
Câu trả lời của anh lạnh nhạt, nhưng lại có chút kiên nhẫn hiếm thấy.
Ôn Ngôn có một thôi thúc muốn bỏ chạy, nhưng ngay trước khi cô quay đi, ánh mắt Mục Đình Sâm đã rơi vào người cô. Không một chút ngạc nhiên, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào khác, anh nhàn nhạt hỏi:
"Sao cô lại ở đây?"
Ôn Ngôn có chút lúng túng. Lời anh nói như thể cô là người thừa:
"Em... em..."
Cô không nói nên lời. Dù có muốn nói là đến đón bạn, đó cũng chỉ là một lời nói dối dễ dàng bị anh vạch trần. Bên cạnh cô, vốn dĩ không có bạn bè.
Mục Đình Sâm không để ý đến cô, quay sang nói dịu dàng với người phụ nữ bên cạnh:
"Em đến khách sạn trước đi, ngoan."
Người phụ nữ rất trẻ, trên người toát ra hơi thở thanh xuân. Chiếc áo khoác lông trắng nhỏ kết hợp với đôi bốt cao gót tinh nghịch, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều thu hút mọi ánh nhìn. Vẻ trẻ trung, hoạt bát của cô ấy hoàn toàn đối lập với sự u ám của Ôn Ngôn.
Người phụ nữ tò mò liếc Ôn Ngôn một cái:
"Được thôi, vậy tối anh phải đến với em đấy nhé."
Mục Đình Sâm khẽ nhếch môi. Đợi người phụ nữ đi xa khỏi đám đông, anh mới trở lại vẻ lạnh lùng, tự mình bước ra ngoài.
Ôn Ngôn im lặng đi theo sau anh. Trần Nặc đã đợi sẵn ở ngoài. Lên xe, không ai nói một lời nào.
Cô không có tư cách hỏi người phụ nữ đó là ai, và anh cũng sẽ không giải thích.
Khi sắp về đến Mục Trạch, cô mới lên tiếng hỏi:
"Khi nào Dao Dao có thể về ạ?"
Sự chú ý của Mục Đình Sâm vẫn dán vào điện thoại, những ngón tay thon dài lướt trên màn hình. Anh đang trả lời tin nhắn, tin nhắn của người phụ nữ kia.
"Tôi đã nói rồi, xem biểu hiện của cô."
Giữa hai hàng lông mày anh lộ ra vẻ không kiên nhẫn, như thể nói thêm với cô một câu cũng thấy khó chịu.
Cô không dám hỏi nữa, theo thói quen im lặng.
Mãi cho đến bữa tối, Mục Đình Sâm vẫn đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn. Ôn Ngôn không còn chút khẩu vị nào, ăn được vài miếng đã đặt đũa xuống:
"Em... tối nay phải tăng ca, em đi trước đây."
Cô không muốn làm chướng mắt, cũng không muốn trở thành hòn đá cản đường anh đi tìm người phụ nữ kia.
"Đứng lại!"
Nhưng cô còn chưa kịp đi, giọng nói của anh đã bất ngờ vang lên bên tai.
Ôn Ngôn ngước mắt, đối diện với ánh mắt lạnh lùng, không vui của anh.
.