Ôn Ngôn ngã sõng soài trên đất, đau đến hít một hơi khí lạnh. Vừa định đứng dậy, dưới mắt cô đột nhiên xuất hiện một đôi giày da hàng hiệu không một hạt bụi, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh như băng của Mục Đình Sâm:

"Cho cô hai phút."

Cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, dè dặt thăm dò:

"Anh có thể... tha cho họ được không?"

Cô không nhận ra sự thất vọng thoáng qua trong mắt anh. Điều anh muốn nghe, không phải là những lời này:

"Nếu cô bất chấp mạng sống đuổi theo chỉ để nói điều này, thì cô đang lãng phí thời gian của tôi."

Nói xong, Mục Đình Sâm không chút do dự quay người lên xe. Tiếng đóng sầm cửa xe khiến Trần Nặc giật mình:

"Hủy vé máy bay về vào tuần tới giúp tôi. Chi nhánh ở nước ngoài, tôi sẽ tự mình tiếp quản."

Trần Nặc có chút do dự:

"Thiếu gia... như vậy thì ít nhất ba năm nữa cậu mới có thể trở về... Thật sự muốn hủy sao ạ?"

Anh tựa vào ghế nhắm mắt, đôi môi mỏng mím lại thành một đường cong khó chịu:

"Bảo cậu làm thì cứ làm đi!"

Ôn Ngôn đứng yên tại chỗ, mãi cho đến khi chiếc xe biến mất không còn tăm hơi, cô vẫn chưa hoàn hồn. Lòng cô như bị ai đó khoét rỗng. Cô có linh cảm, từ bây giờ, cô đã thực sự mất tất cả...

Ba năm sau, tại tòa nhà thương mại của chi nhánh Mục Thị ở Washington.

Trong phòng họp rộng lớn, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Mọi người nín thở, dè dặt nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi ở ghế chủ tọa.

Trợ lý đứng bên cạnh khẽ nói:

"Mục tổng, là điện thoại của ngài."

Ánh mắt người đàn ông trầm xuống: "Tắt đi." Cuộc họp này rất quan trọng, anh có chút không hài lòng với sự "không hiểu chuyện" của trợ lý.

Trợ lý đành cắn răng giải thích:

"Là phu nhân gọi đến ạ..."

Phu nhân...

Anh đương nhiên biết phu nhân là ai, là vợ anh, Ôn Ngôn.

Mục Đình Sâm nhận điện thoại từ tay trợ lý:

"Cuộc họp tạm dừng, dời đến bốn giờ chiều. Tan họp."

Mọi người xôn xao. Ông chủ vốn luôn đặt công việc lên hàng đầu lại vì một cuộc điện thoại của vợ mà hoãn một cuộc họp quan trọng như vậy...

Ra khỏi phòng họp, Mục Đình Sâm mới bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:

"Anh đang bận à? Em... có chuyện muốn nhờ anh..."

Giọng Ôn Ngôn vẫn dè dặt như vậy. Anh tò mò, cuộc điện thoại đầu tiên sau ba năm, cô gọi vì chuyện gì:

"Nói đi."

"Dao Dao sắp đính hôn rồi, cô ấy và vị hôn phu muốn về nước phát triển, anh có thể cho cô ấy về được không?"

Ôn Ngôn có chút căng thẳng.

Ba năm trước, Trần Mộng Dao và Thẩm Giới bị đưa ra nước ngoài, với lệnh cấm không bao giờ được trở về.

Cô biết đây là sự trừng phạt của Mục Đình Sâm dành cho mình, cũng chưa bao giờ dám hó hé. Nhưng đã ba năm rồi, Trần Mộng Dao hiếm khi mở miệng nhờ vả, cô mới phải cắn răng gọi cuộc điện thoại này.

Mục Đình Sâm dừng bước, sắc mặt trầm xuống. Cô gọi cho anh chỉ vì chuyện này sao...

Không nghe thấy anh trả lời, Ôn Ngôn có chút hoảng hốt:

"Lúc trước là do em tự ý đến bữa tiệc đó, không liên quan gì đến Dao Dao cả. Anh không cần phải trút giận lên cô ấy. Cô ấy và Thẩm Giới đã bị anh đưa ra nước ngoài ba năm rồi, không thể tha cho họ được sao? Coi như em xin anh..."

Mục Đình Sâm cố nén cơn giận, trầm giọng nói: "Ba ngày nữa tôi về nước, xem biểu hiện của cô thế nào." Nói xong, anh cúp máy, tung một cú đá vào tường hành lang.

Trợ lý đứng sau lưng sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, không dám đến quá gần.

Ôn Ngôn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu mới hoàn hồn. Anh sắp về nước?

Ba năm trước anh đi vội vã, từ đó đến nay chưa từng quay về. Cô cứ ngỡ cả đời này anh cũng không muốn gặp lại cô nữa.

Khó khăn lắm mới tiêu hóa được thông tin này, sự căng thẳng trong lòng Ôn Ngôn còn hơn cả lúc gọi điện thoại. Cô vội vàng đứng dậy xuống lầu:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play