Sắc mặt Mục Đình Sâm có chút âm chìm: "Công ty nào đã cho nghỉ phép rồi còn bắt đi làm thêm giờ? Muốn dẹp tiệm à?"
Chỉ vì một câu nói hời hợt của anh mà bước chân cô đã bị chặn lại. Ôn Ngôn không hề nghi ngờ, chỉ cần anh muốn, công ty nơi cô đang làm việc sẽ lập tức phá sản...
Cô không nói gì, quay người lên lầu về phòng, nằm trên giường, đầu óc trống rỗng.
Trên bàn ăn, Mục Đình Sâm mặt không cảm xúc, đặt điện thoại xuống chuyên tâm ăn cơm, mặc cho tin nhắn cứ chồng chất lên nhau, anh cũng không thèm liếc nhìn thêm một cái.
"Má Lưu, bảo cô ấy chuyển đến phòng tôi."
Má Lưu chợt hiểu ra: "Đáng lẽ phải như vậy... Ba năm nay cậu chủ không có ở đây, nên Ngôn Ngôn vẫn ở phòng cũ của con bé. Bây giờ cậu đã về rồi thì phải dọn qua thôi. Tôi đi ngay đây."
Mục Đình Sâm sửa lại: "Cách xưng hô cũng nên đổi rồi."
Má Lưu cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi gọi quen miệng rồi, sau này phải gọi là phu nhân."
Khi Má Lưu hớn hở đến phòng Ôn Ngôn chuyển đồ, cô có chút ngơ ngác: "Làm gì vậy Má Lưu? Má chuyển đồ của con đi đâu thế?"
Má Lưu cười tươi nói: "Thiếu gia về rồi, hai đứa là vợ chồng, đương nhiên phải ở chung một nhà. Thiếu gia cũng không còn trẻ nữa, nên có một đứa con rồi."
Ôn Ngôn rũ mắt không đáp, anh sẽ không chạm vào cô, cũng không thể có con.
Chẳng mấy chốc, những thứ có thể dọn đi đều đã được dọn sạch. Cô ngồi trên giường không nhúc nhích, cô vẫn chưa thể quen với việc tùy ý ra vào phòng anh một cách thản nhiên như vậy.
Nghe thấy tiếng người giúp việc dọn dẹp bát đũa dưới lầu, cô đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra, cô bất ngờ khi thấy Mục Đình Sâm vẫn còn ở phòng khách chưa ra ngoài.
Ôn Ngôn có chút kinh ngạc, cô đã cố tình ở trong phòng tắm rất lâu, cứ ngỡ anh ăn xong sẽ vội vã ra ngoài đến khách sạn, là cô đã tính sai.
Cô giả vờ như không có chuyện gì, đi lên lầu vào phòng anh, lau khô tóc rồi nằm xuống giường.
Trần nhà dưới ánh đèn trông như một bầu trời đầy sao. Mọi thứ của anh đều thật đặc biệt. Trước đây, khi anh nằm trên chiếc giường này, anh đã nghĩ gì?
Nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, Ôn Ngôn vô thức nhắm mắt lại, cô vẫn chưa nghĩ ra nên dùng thân phận người vợ để ở một mình với anh như thế nào.
Mục Đình Sâm không nói gì, cô chỉ nghe thấy một loạt tiếng sột soạt. Tò mò mở mắt ra, cô lại thấy anh đang quay lưng về phía mình thay quần áo!
Đây là lần đầu tiên Ôn Ngôn nhìn thẳng vào cơ thể anh như vậy, những đường nét cơ bắp mềm mại nhưng không khoa trương, có thể nhìn ra được sự mạnh mẽ, rắn chắc.
Ngay khi cô đang mải mê ngắm nhìn mà quên dời mắt đi, Mục Đình Sâm đột nhiên quay người lại, hai ánh mắt chạm vào nhau.
Cô hoảng hốt nhắm mắt, hơi thở dồn dập không sao bình ổn lại được.
Còn Mục Đình Sâm thì mặt không biểu cảm cài lại cúc áo sơ mi, sau đó là tiếng cửa phòng đóng lại.
Anh đi rồi. Cô thở phào nhẹ nhõm, gò má ửng hồng mãi lúc sau mới phai đi.
Vì lạ giường, Ôn Ngôn trằn trọc đến tận tờ mờ sáng vẫn không ngủ được. Cơ thể mệt mỏi nhưng ý thức lại rất tỉnh táo, đây là dấu hiệu của chứng mất ngủ.
Điện thoại đột nhiên reo lên, cô nhìn tên người gọi đến mà lòng chợt hoảng sợ. Sao Mục Đình Sâm lại gọi cho cô vào nửa đêm? Không phải anh... đã đi tìm người phụ nữ kia rồi sao?
Mang theo nỗi nghi hoặc, cô nhấn nút nghe: "Alô?"
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam xa lạ: "Alô? Chị dâu? À... Đình Sâm uống nhiều quá rồi, chị có tiện đến đón cậu ấy không?"
Chị dâu? Cách xưng hô này khiến tim cô run lên, phản ứng đầu tiên là đối phương đã nhầm người, cô có chút mơ hồ: "Gì ạ? Ở đâu vậy?"