Lúc Ôn Ngôn tỉnh lại, trời đã tối. Từ cửa sổ lớn của phòng bệnh VIP, cô có thể nhìn thấy ánh đèn neon và tuyết rơi bên ngoài. Sự ấm áp trong phòng và cái lạnh buốt bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn cách biệt.
Đột nhiên nghe thấy tiếng động trong phòng, cô từ từ quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa làm việc với laptop. Những ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh nhẹ nhàng gõ trên bàn phím, khuôn mặt tập trung đã bớt đi vài phần sắc bén, đôi môi mím chặt toát lên vẻ lạnh lùng.
"Tỉnh rồi à?"
Người đàn ông gập laptop lại, ngước mắt nhìn cô.
"Vâng..."
Cô định ngồi dậy, nhưng chỉ cần cử động nhẹ, vai trái đã nhói lên một cơn đau. Lúc này cô mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.
Mục Đình Sâm bước tới kiểm tra vết thương của cô:
"Đừng động đậy."
Ôn Ngôn ngoan ngoãn nằm yên. Nhưng cảm giác ở bụng dưới khiến cô vô cùng khó xử. Ở đây chỉ có một mình Mục Đình Sâm, cô muốn đi vệ sinh mà lại không tiện cử động... Chỉ cần khẽ nhúc nhích là vết thương lại đau nhói.
Dường như nhận ra sự không tự nhiên của cô, anh hỏi:
"Muốn đi vệ sinh à?"
Ôn Ngôn đỏ mặt:
"Vâng..."
Mục Đình Sâm không nói gì, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy. Động tác của anh nhẹ nhàng đến mức khác hẳn ngày thường. Dù vậy, cô vẫn đau đến toát mồ hôi lạnh, băng gạc trên vết thương cũng rỉ ra những vệt máu đỏ.
Anh gần như nửa ôm nửa dìu Ôn Ngôn vào phòng vệ sinh. Khi Mục Đình Sâm đưa tay về phía quần cô, cô vội nói:
"Để em tự làm!"
Anh dừng động tác, nhìn cô không chớp mắt. Ôn Ngôn xấu hổ đến cực điểm:
"Anh có thể... ra ngoài một lát được không?"
Cái gọi là ra ngoài của Mục Đình Sâm, cũng chỉ là quay lưng đi.
Biết anh sẽ không ra ngoài, Ôn Ngôn đấu tranh nội tâm một lúc, rồi dùng tay phải duy nhất có thể cử động để tự xoay xở. Nhưng mỗi động tác nhỏ đều làm vết thương đau nhói, đặc biệt là khi cúi người. Một hành động đơn giản nhất cũng trở nên khó khăn đến mức gần như không thể hoàn thành. Máu từ vết thương đã thấm ướt cả bộ đồ bệnh nhân.
Mãi không nghe thấy động tĩnh gì phía sau, Mục Đình Sâm quay lại. Nhìn thấy bộ đồ bệnh nhân đã nhuốm đỏ của cô, anh nhíu mày, không nói một lời liền giúp cô kéo quần xuống, rồi lại quay lưng đi.
Ôn Ngôn xấu hổ ngồi trên bồn cầu, rõ ràng rất buồn mà lại không thể đi được. Giây phút này, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cảm giác xấu hổ dâng trào...
Cuối cùng, sau hai mươi phút, cô đã coi sự xấu hổ như mây bay.
Trở lại giường, cô vùi mặt vào chăn. Mục Đình Sâm thì như không có chuyện gì xảy ra, gọi bác sĩ đến xử lý vết thương bị rách của cô.
Khoảng bảy giờ, hai vệ sĩ mang đồ ăn đến. Mục Đình Sâm bưng bát cháo đến bên giường, đặt cháo xuống trước, rồi đỡ cô dậy. Đợi cô ngồi vững, anh mới bưng cháo lên đút cho cô.
Ôn Ngôn không dám từ chối, cẩn thận ăn một miếng. Mùi thuốc bổ trong cháo đã lấn át vị thanh đạm vốn có, nhưng hương vị không tệ. Đây là do má Lưu nấu, cô có thể nếm ra được.
Không quen với sự dịu dàng đột ngột của anh, Ôn Ngôn có chút lúng túng:
"Em... tự ăn được mà."
Sắc mặt Mục Đình Sâm đột nhiên lạnh đi vài phần. Ôn Ngôn cúi gằm mặt không dám nói thêm, hàng mi dài đổ bóng xuống gò má.
"Tại sao?"
Bên tai cô bất ngờ vang lên giọng nói của anh.
Ôn Ngôn ngẩng đầu nhìn anh:
"Gì ạ?"
"Lúc đó... tại sao lại lao ra?"
Ánh mắt sâu thẳm của Mục Đình Sâm dán chặt vào cô, như muốn nhìn thấu tâm can cô.
Cô hiểu rồi, anh đang hỏi về chuyện cô đỡ dao cho anh.
.