Lúc đó cô hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, chỉ thấy anh gặp nguy hiểm là theo bản năng lao ra.
Cô nghĩ, có lẽ là để chuộc tội. Cha cô đã nợ cha mẹ anh hai mạng sống...
Một lúc lâu sau, cô mấp máy môi, trả lời anh:
"Để trả nợ."
Nói vậy thực ra cũng không sai, nhưng Mục Đình Sâm lại đột nhiên đứng dậy, sắc mặt còn âm trầm hơn lúc nãy. Anh quay người, sải bước ra khỏi phòng bệnh.
Ôn Ngôn ngơ ngác mở to mắt. Cô lại làm anh nổi giận rồi sao?
Nhưng lần này, Mục Đình Sâm quay lại rất nhanh, trên tay có thêm vài món đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Chẳng mấy chốc Ôn Ngôn đã hiểu công dụng của những thứ đó. Cô nằm viện mấy ngày, Mục Đình Sâm cũng ở bên cạnh chăm sóc cô mấy ngày không rời một bước. Dù vẫn nghiêm khắc và lạnh lùng như vậy, nhưng cô luôn cảm thấy có điều gì đó đã khác đi...
Về đến Mục Trạch, cô thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không cần bị anh đút cơm, bị anh canh chừng lúc đi vệ sinh nữa...
Với lý do tĩnh dưỡng, cô bị cấm túc ở nhà, không được đến trường, ngay cả kỳ thi cuối kỳ cũng phải xin thi lại.
Đêm giao thừa, Mục Đình Sâm về nhà rất sớm. Vệ sĩ che ô cho anh khỏi tuyết rơi. Lúc vào nhà, trên người anh còn vương mùi gió tuyết, nhưng nhanh chóng bị hơi ấm trong nhà làm tan biến.
Ôn Ngôn vừa lúc từ trên lầu đi xuống. Bốn mắt nhìn nhau, rồi vội vàng dời đi.
Đợi Mục Đình Sâm tắm xong xuống lầu, thức ăn đã được dọn ra phòng ăn. Ôn Ngôn ngồi bên bàn ăn, lòng ngổn ngang trăm mối. Dạo này họ sống với nhau khá yên bình, cô cũng vô thức cẩn thận giữ gìn sự yên tĩnh này, mọi hành động đều hết sức dè dặt. Nghĩ đến đêm không vui trước hội diễn văn nghệ, cô lại thấy may mắn vì đã xảy ra sự cố, nếu không có lẽ cô đã phải đối mặt với một kết cục khác.
Trên bàn không thể thiếu các món thuốc bổ, việc này đã kéo dài khá lâu. Ôn Ngôn ăn đến phát ngán, nhưng không thể phủ nhận, dạo này sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều. Không phải ra ngoài dãi nắng dầm sương, da dẻ cũng trở nên mịn màng. Vốn đã trắng, giờ lại có thêm chút hồng hào, trông thật trong trẻo, căng mọng.
Cô không hề biết, lúc cô đang cắm cúi ăn, anh đang quan sát cô. Nhận ra cô từ một người yếu ớt gió thổi cũng ngã đã được nuôi dưỡng đến mức có vài phần nữ tính, khóe miệng anh khẽ nhếch lên một nụ cười khó nhận ra.
Mục Đình Sâm ăn xong trước, đứng dậy lên lầu:
"Ăn xong thì lên phòng tôi."
Tay cầm thìa của Ôn Ngôn khẽ run. Nhìn nửa bát canh trong bát, cô do dự một lát rồi nói:
"Má Lưu, giúp con múc thêm nửa bát cơm..."
Má Lưu nhìn ra được suy nghĩ của cô, khẽ nói:
"Con bé này, sao lại sợ thiếu gia đến thế? Cậu ấy có ăn thịt con đâu."
Ăn xong, đợi má Lưu dọn dẹp bàn sạch sẽ, Ôn Ngôn mới đủng đỉnh lên lầu.
Cửa phòng ngủ chính không đóng, chỉ khép hờ, nhưng cô vẫn gõ cửa trước khi bước vào.
Mục Đình Sâm đang ngồi trước cửa sổ sát đất xem tài liệu, ngón tay kẹp một điếu thuốc, trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh là một ly rượu uống dở.
Ôn Ngôn bị sặc khói ho vài tiếng, anh liền tự nhiên dụi tắt mẩu thuốc:
"Lại đây."
Cô đến gần nhìn anh:
"Có... chuyện gì không ạ?"
Mục Đình Sâm đặt tập tài liệu trong tay xuống, đột nhiên kéo cô vào lòng:
"Ngày mai tôi phải đi công tác nước ngoài một chuyến, cô đi cùng."
Cô ngồi trên đùi anh, vốn đã bối rối, nghe anh nói muốn đưa cô đi cùng, Ôn Ngôn lập tức căng thẳng:
"Anh đi công tác... em... em không đi được không ạ?"
Mười năm nay, ngoài trường học thì chỉ có nhà, cô gần như không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mắc chứng sợ xã giao nhẹ. Rời khỏi môi trường quen thuộc, tiếp xúc với người lạ, cô sẽ cảm thấy bất an, huống chi là đi cùng anh. Cô thật sự không thể tưởng tượng ra điều gì tốt đẹp.
"Chắc chắn không đi?"
Lúc Mục Đình Sâm nói chuyện, hơi thở của anh phả lên má cô, không khí trở nên có chút mập mờ, khiến cô càng thêm khó xử.
Ôn Ngôn không muốn làm anh không vui, nhưng cũng thật sự không muốn đi, cô vô thức dùng giọng điệu ngoan ngoãn nói:
"Thôi ạ, em ở nhà đợi anh về."
.