Bệnh viện, hành lang bên ngoài phòng cấp cứu.

Mục Đình Sâm sắc mặt âm trầm, khí lạnh toát ra từ người anh khiến không ai dám đến gần.

Hiệu trưởng đứng bên cạnh, nơm nớp lo sợ. Ông không thể nào ngờ rằng Mục Đình Sâm đến trường hai lần liên tiếp mà đều xảy ra sự cố:

"Mục tổng... thật sự chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Người hành hung tôi đang cho người điều tra, nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích thỏa đáng!"

Mục Đình Sâm chỉ đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh, hiệu trưởng toàn thân run lên, không dám nói thêm lời nào.

Một lát sau, mấy vệ sĩ mặc vest đen, đeo kính râm vội vàng chạy tới:

"Thiếu gia, đã điều tra rõ. Người hành hung là một kẻ thiểu năng trí tuệ, 21 tuổi, là con trai của một dì làm ở căng tin Nam Đại, thường ngày cũng làm tạp vụ ở đó. Hành vi hôm nay hoàn toàn là bột phát, hỏi gì cũng không biết. Do tình trạng của cậu ta, việc đưa vào tù... là không thể."

"Vậy thì đưa vào bệnh viện tâm thần! Một kẻ đầu óc không bình thường, lại có tính hung hãn, để lại trường tiếp tục hại người à? !"

Mục Đình Sâm gần như gầm lên, giọng nói âm u như từ địa ngục vang vọng khắp hành lang.

"Vâng!"

Vệ sĩ đáp một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Hiệu trưởng muốn nói lại thôi, vẻ mặt đầy khó xử.

Mục Đình Sâm nhìn ông, đáy mắt thoáng hiện một nụ cười lạnh:

"Sao? Hiệu trưởng không hài lòng với quyết định của tôi à?"

Hiệu trưởng vội vàng nói:

"Không, không... chỉ là... cậu ngốc đó tuy có ngốc một chút, nhưng không đến mức bị bệnh tâm thần... Ngày thường cậu ta rất hiền lành, hôm nay không biết lên cơn gì. Bệnh viện tâm thần là nơi mà người bình thường vào cũng có thể phát điên, huống chi là một người ngốc..."

Mục Đình Sâm hừ lạnh một tiếng:

"Vậy thì ông vào đi!"

Trán hiệu trưởng rịn ra mồ hôi lạnh:

"Không, không, không, ngài xử lý rất đúng, cứ theo ý của ngài mà làm..."

Ông không thể ngờ rằng Mục Đình Sâm, người luôn được biết đến với sự hòa nhã, dịu dàng, lại có một mặt đáng sợ đến thế. Chỉ có thể trách cậu ngốc kia xui xẻo, ai bảo cậu ta tự dưng lên cơn?

Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Bác sĩ bước ra chính là người đã tiếp nhận Ôn Ngôn lần trước. Ông đi thẳng về phía Mục Đình Sâm:

"Lần trước đã nói bệnh nhân sức khỏe yếu, lần này lại mất máu quá nhiều, chắc chắn sẽ thiếu máu nghiêm trọng hơn, sau này phải bồi bổ thật tốt. Vết thương hơi sâu, tuy đã được khâu lại nhưng không thể tránh khỏi việc để lại sẹo. Bệnh nhân hiện đã qua cơn nguy kịch, có thể chuyển sang phòng bệnh thường để theo dõi vài ngày rồi xuất viện."

Cơ thể căng cứng của Mục Đình Sâm khẽ thả lỏng, anh thở phào nhẹ nhõm:

"Cảm ơn."

Hiệu trưởng nhận ra vài điều bất thường. Dù Ôn Ngôn bị thương là vì Mục Đình Sâm, nhưng anh cũng không đến mức quan tâm đến từng chi tiết như vậy. Liên tưởng đến lần trước, ông luôn cảm thấy mối quan hệ giữa họ không hề đơn giản.

Ông thăm dò hỏi:

"Mục tổng, hay là để tôi tìm cách liên lạc với phụ huynh của em Ôn Ngôn trước? Cứ làm phiền ngài mãi cũng không hay, đây là trách nhiệm của nhà trường."

Mục Đình Sâm không nói gì. Đợi y tá đẩy Ôn Ngôn ra, anh đi cùng đến phòng bệnh.

Hiệu trưởng đứng ở hành lang gọi điện về trường:

"Giúp tôi tra thông tin liên lạc của phụ huynh sinh viên Ôn Ngôn, khoa Mỹ thuật năm nhất... Đúng rồi... Sao? Không có à? Được rồi, cứ vậy đã."

"À... Mục tổng, sinh viên Ôn Ngôn hình như chưa bao giờ khai báo thông tin liên lạc của người giám hộ với nhà trường. Nghe nói em ấy không có bố mẹ, chắc cũng không có người thân nào khác. Thế này đi, mọi chi phí viện phí của em ấy sẽ do nhà trường chịu trách nhiệm. Mục tổng đã giúp đỡ quá nhiều rồi, không phiền ngài nữa đâu ạ."

Hiệu trưởng đứng ở cửa phòng bệnh, dè dặt nói.

Mục Đình Sâm im lặng vài giây, rồi lên tiếng:

"Điền thông tin của tôi."

Hiệu trưởng không kịp phản ứng:

"Gì ạ?"

"Thông tin liên lạc của người giám hộ cô ấy, điền của tôi."

Mục Đình Sâm bình thản nói, hoàn toàn không để ý đến vị hiệu trưởng đã hóa đá ngay tại cửa...

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play