Trên lầu, Mạc Ninh qua cửa sổ nhìn thấy cảnh này, mày nhíu chặt. Mục Đình Sâm ghét động vật có lông, điều này cô biết từ nhỏ. Không ngờ anh ta lại có thể dung túng cho con mèo của Ôn Ngôn...
"Hôm nay gió lớn, đừng đứng đây, về phòng nằm đi. Cơm cứ để má Lưu mang lên phòng." Mục Đình Sâm đi đến trước mặt Ôn Ngôn, đặt Thang Viên vào lòng cô.
Ôn Ngôn lại một lần nữa kinh ngạc. Trước đây, anh ta ghét nhất là không có quy củ, không cho phép cô ăn cơm trong phòng, bây giờ lại tự mình phá lệ, chủ động đề nghị.
Đầu óc cô chợt nảy ra một ý nghĩ, cô hỏi: "Thang Viên vào phòng được không ạ? Cả ngày không thấy em nó sẽ sợ..."
Bước chân Mục Đình Sâm hơi khựng lại: "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Để tôi thấy được thì tôi vứt nó đi đấy."
Giọng điệu của anh không hề nghiêm khắc, như thể chỉ thuận miệng nói vậy. Khóe miệng Ôn Ngôn hơi nhếch lên, ý là chỉ cần không để anh ta thấy là được?
Lúc ăn tối, Ôn Ngôn vẫn tự giác không ăn trong phòng, dù sao cũng không phải là không đi lại được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play