Mạc Ninh ậm ừ đáp một tiếng, vào bếp tìm chút đồ ăn, ăn xong liền thay quần áo ra ngoài.
Má Lưu vừa càu nhàu vừa dọn dẹp lại phòng ngủ chính. Khoảnh khắc Ôn Ngôn nằm xuống, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Trước đây cô chỉ mong không phải ngủ trên chiếc giường này, không ngờ ngủ riết rồi cũng quen.
Không biết bao lâu sau, dưới lầu đột nhiên có tiếng động không nhỏ, tiếng cửa bị đóng sầm, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà. Ôn Ngôn bị đánh thức đột ngột, đầu óc như bị dán hồ, cả người đều khó chịu. Nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ sáng...
Không cần nghĩ cũng biết là Mạc Ninh đã về. Cô không tiện nói gì, dù có tức giận cũng không thể phát tác, đành ôm đầu ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, cô ngủ đến mười giờ sáng mới dậy. Vừa dậy, má Lưu đã đến phàn nàn: "Cái cô Mạc Ninh đó, đi chơi bời đến hơn bốn giờ mới về, say khướt, nôn mửa khắp nơi, từ dưới lầu đến trên cầu thang, chỗ nào cũng có, má ghê tởm chết đi được. Cậu chủ về mà biết chắc phát điên mất! Không biết cô ta định ở đây bao lâu nữa, cứ thế này thì chúng ta đều phát điên mất!"
Quản gia Lâm, người vốn ít nói, đột nhiên dội cho má Lưu một gáo nước lạnh: "Ít nhất cũng phải hai tháng."
Cả người má Lưu run lên: "Hy vọng cậu chủ mau về trị con yêu tinh này, má chịu hết nổi rồi!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT