Ôn Ngôn gục đầu xuống bàn làm việc, uể oải nói: "Nói thế nào đây? Nếu chuyện này được làm sáng tỏ thì tôi được minh oan, nhưng nếu cuối cùng không chứng minh được là An Tuyết Lỵ làm, thì lại thành tôi vu khống. Mục Đình Sâm sẽ nghĩ về tôi thế nào? Tôi và anh ấy đã ly hôn, quan hệ rất nhạy cảm, không còn vững chắc như xưa, tôi không muốn đem tình cảm của mình và anh ấy ra mạo hiểm. Tôi tin anh ấy, anh ấy sẽ điều tra ra chân tướng. Anh ấy tự mình tìm ra sẽ tốt hơn là từ miệng tôi nói ra. Nếu là người khác, tôi sẽ không hèn nhát như vậy, nhưng... nếu là An Tuyết Lỵ, tôi vẫn không nên quá lỗ mãng. Cậu hiểu mà, tôi đành nhẫn nhịn trước đã."
Ánh mắt Đường Xán nhìn cô đã thay đổi: "Tôi thật sự nể phục cô, có thể bình tĩnh đến vậy. Người bình thường đã sớm ngồi không yên rồi, cô nín nhịn không thấy khó chịu sao? Tôi hơi tò mò, cô đã đào mộ tổ tiên của dì anh ta hay sao mà bà ta lại cứ phải ngứa mắt với cô như vậy?"
Ôn Ngôn giơ bàn tay trắng nõn của mình lên quơ quơ trước mắt Đường Xán: "Cậu xem tay tôi có giống tay đào mộ người khác không? Chỉ cần tôi còn ở trong tầm mắt của Mục Đình Sâm, điều đó còn khiến An Tuyết Lỵ khó chịu hơn cả việc đào mộ tổ tiên nhà bà ta. Tôi là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt của bà ta. Tâm lý bà ta méo mó thì liên quan gì đến tôi? Tôi có đắc tội gì với bà ta đâu."
Chiều tan làm, Ôn Ngôn xách túi đi xuống cổng lớn, liền thấy xe của Mục Đình Sâm đang đỗ bên đường.
Anh đương nhiên sẽ không đứng trước mặt cô mà đợi người khác, cô tự nhiên đi đến trước xe anh: "Tìm tôi có việc gì à?"
Anh đưa tay mở cửa ghế phụ cho cô: "Em lên xe trước đi, trên đường anh sẽ nói rõ."
Cô đoán là vì chuyện đạo văn. Lên xe rồi, một lúc lâu cả hai đều không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng ăn ý liếc nhìn nhau, đoán già đoán non.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT