Ôn Ngôn ngừng một chút rồi mới nói: "Không phải tôi nghi ngờ, mà là anh có nghi ngờ giống tôi không? Bản thiết kế của tôi chỉ có Đường Xán và bà ấy tiếp xúc. Tôi và Đường Xán thường xuyên bàn bạc, trao đổi với nhau, Đường Xán không thể làm chuyện đó, chỉ có thể là dì của anh. Tôi đã sớm biết có thể liên quan đến bà ấy, nhưng không nói cho anh biết vì sợ lỡ như không phải bà ấy thì lại thành hiểu lầm, đúng không? Bà ấy có hận tôi đến mấy cũng không đến mức kéo cả Mục Thị xuống vực thẳm chứ? Dù sao những gì cần nói tôi đều đã nói, anh tự đi mà điều tra, tôi không tham gia. Tôi chỉ có thể nói, tôi tuyệt đối không đạo văn."
Mục Đình Sâm gật đầu: "Anh biết rồi. Anh đưa em về trước, tối nay... anh sẽ không qua, anh sẽ hỏi dì cho rõ ràng."
Ôn Ngôn rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh: "Nói cứ như ai thèm anh tìm tôi lắm ấy..."
Anh liếc cô một cái: "Em không thèm thì đừng có mở cửa cho anh. Lần nào gặp anh mà em không vui ra mặt chứ? Có lần nào anh tự mang chìa khóa đâu?"
Ôn Ngôn nghẹn lời. Hình như đúng là vậy, lần nào anh cũng không mang chìa khóa, lần nào cũng là cô đích thân mở cửa cho anh, vậy mà anh lại nhớ rõ thế.
Trở lại Mục Trạch, Mục Đình Sâm tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng An Tuyết Lỵ.
Anh hỏi quản gia Lâm, ông chỉ nói không thấy. Vì bình thường chỉ cần An Tuyết Lỵ không tìm ông, ông đều trốn thật xa, làm sao mà để ý bà ta đi đâu được?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT