Khương Hiểu Văn cúi đầu ngắm bộ móng tay vừa mới làm, giọng điệu đã không còn vẻ tôn trọng như trước:
"Tìm rồi, thì sao? Bác gái, sau này mấy chuyện này đừng gọi cho con nữa. Mục thiếu trong lòng không muốn ly hôn với Mục phu nhân đâu. Dù đã ly hôn, họ vẫn như chưa ly hôn, thỉnh thoảng còn ở chung với nhau. Bác bảo con ra tay đuổi Mục phu nhân khỏi Mục thị, đó không phải là hại con sao? Ai mà không biết Mục thiếu không dễ chọc, ai dám động vào người phụ nữ của anh ấy?
Bác gái, chuyện này bác làm có hơi không tử tế. Bác không muốn đắc tội với Mục thiếu, lại đẩy con ra, dùng con làm súng à? Dù cuối cùng con có thật sự cưới được Mục thiếu, liệu bác có lại nghĩ cách đối phó với con không? Đừng tưởng con không biết, họ ly hôn là do bác ép. Gặp phải một người lớn như bác, đúng là xui xẻo. Con bận lắm, vậy nhé, cúp máy trước đây."
An Tuyết Lỵ không ngờ Khương Hiểu Văn lại trở mặt nhanh như vậy. Điện thoại bị ngắt ngang, bà ta tức đến suýt nữa lại ném vỡ chiếc điện thoại mới mua:
"Đồ ngu vô dụng!"
Buổi tối, Mục Đình Sâm lái xe lượn vài vòng quanh Mục trạch rồi mới miễn cưỡng đi vào. Mỗi ngày về nhà đều là một cuộc đấu tranh tư tưởng, cứ nhìn thấy An Tuyết Lỵ là lại đau đầu.
Lúc vào cửa, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với "bão tố" . Nhưng không biết hôm nay có ngọn gió lạ nào thổi qua, An Tuyết Lỵ không hề gây sự với anh, trông tâm trạng còn có vẻ khá tốt:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT