"Tôi chỉ tò mò tại sao cô và Mục thiếu đã ly hôn rồi mà dì của anh ấy vẫn muốn đuổi cô ra khỏi Mục thị, trong khi chính bà ấy lại không muốn tự mình làm mà lại muốn tôi ra tay. Nếu không phải Mục thiếu che chở cho cô, bà ấy cũng sẽ không để một người ngoài như tôi nhúng tay vào. Tôi cảm nhận được bà ấy không muốn có bất đồng với Mục thiếu trong chuyện này, và tôi cũng không muốn làm kẻ ngốc. Tôi muốn ở bên Mục thiếu là thật, nhưng tôi cũng phải cân nhắc hậu quả, không muốn đến cuối cùng vừa không được ở bên anh ấy, lại vừa đắc tội với anh ấy."
Ôn Ngôn nhíu mày:
"An Tuyết Lỵ muốn đuổi tôi ra khỏi Mục thị? Còn bảo cô ra tay?"
Nghe Ôn Ngôn gọi thẳng tên An Tuyết Lỵ, Khương Hiểu Văn đã hiểu ra phần nào:
"Xem ra mối quan hệ giữa cô và dì của Mục thiếu rất căng thẳng nhỉ."
Ôn Ngôn hừ nhẹ một tiếng:
"Nếu không phải vì bà ta, tôi và Mục Đình Sâm cũng sẽ không bị ép đến bước đường ly hôn. Chuyện khác tôi không dám nói, nhưng khuyên cô một câu, đừng bị bà ta lừa. Chính bà ta còn không dám ra mặt đuổi tôi khỏi Mục thị, cô nghĩ cô làm được sao? Ở lại Mục thị không phải ý của tôi, mà là điều kiện Mục Đình Sâm thêm vào thỏa thuận ly hôn. Hôn nhân có thể kết thúc, nhưng tôi không thể đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT