Bề ngoài cô nói An Tuyết Lỵ bị bắt cóc không liên quan đến mình, nhưng trớ trêu thay, trước khi bị bắt cóc An Tuyết Lỵ đã gọi cho cô. Lòng cô không thể không hối hận. Nếu lúc đó cô sắp xếp ổn thỏa cho An Tuyết Lỵ, thì đã không xảy ra chuyện như vậy. Nếu An Tuyết Lỵ thật sự chết trong tay Kỷ Thừa Hoành, không thể nói cô hoàn toàn vô can. Ít nhất, trong lòng Trần Hàm sẽ có khúc mắc với cô, sẽ oán hận cô cả đời.
Tiểu Đoàn Tử có thể cảm nhận được tâm trạng của cô, ngây thơ hỏi: "Mẹ ơi, có phải mẹ không vui vì bà ngoại không?"
Ôn Ngôn mím môi cười: "Thật ra cũng không phải. Con không hiểu đâu. Bây giờ trong lòng mẹ rối bời lắm. Vẫn là ở tuổi của con là tốt nhất, không phải lo nghĩ gì. Lớn lên rồi, phiền não nhiều lắm con ạ..."
Tiểu Đoàn Tử bắt chước dáng vẻ của Mục Đình Sâm, xoa đầu cô. Vì không đủ cao, cậu bé còn phải để Ôn Ngôn chủ động ngồi xuống phối hợp.
Hành động của con trai làm ấm lòng Ôn Ngôn: "Tiểu Đoàn Tử, chỉ cần có con, mẹ đã mãn nguyện rồi. Không có khó khăn nào là không thể vượt qua, mẹ lại có thêm niềm tin rồi."
Đột nhiên, Mục Đình Sâm đẩy cửa bước vào phòng: "Em và mẹ em cãi nhau to lắm à? Bây giờ An Tuyết Lỵ bị bắt cóc, bà ấy đang lo lắng, em đừng so đo với bà ấy."
Ôn Ngôn cắn môi: "Bà ấy trách em không quan tâm đến An Tuyết Lỵ, em cũng phải mang tiếng xấu này sao? Dựa vào đâu mà em phải quan tâm cô ta? Cô ta đâu phải là đứa trẻ ba tuổi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT