Ăn gần xong, Kỷ Thừa Hoành cuối cùng cũng nhìn về phía cô, đặt hộp đồ ăn nhanh mua thêm xuống đất trước mặt cô: "Tao sẽ tạm thời gỡ băng dính trên miệng và dây thừng trên tay mày ra để mày ăn uống. Nếu mày không ngoan ngoãn, tao sẽ giết mày ngay lập tức, hiểu chưa?"
An Tuyết Lỵ gật đầu lia lịa, bây giờ cô chỉ muốn được ăn no uống đủ.
Kỷ Thừa Hoành cũng không sợ cô đột nhiên la lớn cầu cứu. Khu vực này rất ít nhà dân, giống như một ngôi làng bỏ hoang. Hắn đã tốn không ít công sức mới tìm được nơi này. Căn nhà này vốn là của một gã độc thân nghèo rớt mồng tơi, trong nhà ngoài chiếc giường gỗ ọp ẹp ra chỉ có một cái ghế bốn chân không đều và một cái bàn rách. Chiếc quạt cũng là do hắn không chịu nổi cái nóng nên mới mua.
Hắn đã đưa cho gã độc thân một ít tiền, coi như tiền thuê nhà vài ngày, để gã tạm thời đi đâu đó chơi bời. Để trốn tránh người của Mục Đình Sâm và Diệp Quân Tước, hắn trung bình ba ngày lại đổi chỗ ở một lần.
An Tuyết Lỵ được cởi trói tay, liền vội vàng bưng hộp đồ ăn lên ngấu nghiến: "Cho... cho tôi chút nước được không? Bia cũng được, tôi khát quá!"
Kỷ Thừa Hoành lúc này chưa có ý định để cô chết khát, nên đã đáp ứng yêu cầu của cô, đưa cho cô một lon bia.
An Tuyết Lỵ cẩn thận nhận lấy, lí nhí nói cảm ơn. Tiếng cảm ơn này khiến Kỷ Thừa Hoành thấy hứng thú: "Nói cảm ơn với kẻ bắt cóc mày à? Không thấy nực cười sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT