Dù An Tuyết Lỵ có làm những chuyện lố bịch đến đâu, Trần Hàm vẫn luôn ở bên cạnh, hết mực bao dung. Còn Ôn Ngôn, từ đầu đến cuối cô chẳng làm gì sai, nhưng vẫn bị bỏ rơi. Có người nói, đứa trẻ biết khóc mới được thương. Vậy... có phải là như vậy không?
Thấy Ôn Ngôn im lặng, giọng Trần Hàm có chút nghẹn ngào: "Xin lỗi... mẹ không cố ý, giúp mẹ được không? Cứu Tuyết Lỵ với."
Ôn Ngôn mặt không cảm xúc, nói: "Bà muốn tôi giúp thế nào? Một mạng đổi một mạng sao? Bây giờ Kỷ Thừa Hoành đã cắt đứt liên lạc với tôi, chỉ có thể đợi ông ta chủ động liên lạc mới biết ông ta muốn gì. Nhưng câu trả lời... có lẽ vẫn là mạng đổi mạng, những thứ khác đối với ông ta không còn quan trọng nữa. Bây giờ Kỷ Thừa Hoành là một kẻ đáng lẽ đã chết, cũng là một kẻ không có thân phận. Ông ta không thể nào có cơ hội làm lại từ đầu, ông ta chỉ muốn trước khi xuống địa ngục kéo theo vài người chết chung, bà hiểu ý tôi không? Dù kết quả cuối cùng thế nào, cũng không thể trách tôi được. Đối với bà và An Tuyết Lỵ, tôi đã làm hết những gì có thể rồi."
Trần Hàm ngồi phịch xuống sô pha, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn. Bà biết rõ, An Tuyết Lỵ rơi vào tay Kỷ Thừa Hoành, kết cục sẽ không tốt đẹp.
"Mẹ ơi! Mẹ, con muốn uống nước!"
Tiểu Đoàn Tử và Má Lưu từ ngoài sân đi vào. Nghe thấy tiếng con trai, sắc mặt Ôn Ngôn mới dịu đi rất nhiều, ánh lên vẻ dịu dàng: "Được, mẹ đi rót nước cho con. Con ngoan ngoãn đi rửa tay với bà nội được không? Chơi ngoài sân tay bẩn lắm, có vi khuẩn, sẽ bị đau bụng đấy."
Tiểu Đoàn Tử ngoan ngoãn gật đầu, đi vào nhà vệ sinh cùng Má Lưu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play