"Nếu cô không gây sự ở nhà tôi, đương nhiên tôi không xen vào. Cô đã gây sự ngay trước mặt tôi, sao tôi lại không thể can thiệp? Với cái khí thế này của cô, ai mà bắt nạt được cô? Rõ ràng là cô đang bắt nạt chúng tôi, một mình cô chiếm hết sự chú ý rồi, cô còn muốn thế nào nữa?"
Đến lúc này, cô gái gần như hiểu rằng Trần Nặc sẽ không để ý đến mình nữa, dứt khoát không dây dưa, nhưng lại ra giá:
"Ba trăm nghìn tệ, đưa đây rồi tôi sẽ đi, nếu không đừng ai mong được yên ổn. Đây là tranh chấp tình cảm, chị có báo cảnh sát tôi cũng không phải ngồi tù."
Ôn Ngôn thấy đèn phòng ngủ trên lầu hai sáng lên, sợ Mục Đình Sâm bị làm phiền sẽ nổi giận, cô lạnh giọng nói:
"Tôi không muốn nói những lời khó nghe, cô mau đi ngay cho tôi! Người ta chưa từng động đến cô, nuôi cô không công mấy tháng trời, cô còn mặt dày đòi tiền sao? Lại còn tăng giá? Anh ấy tôn trọng cô hết mực, cô coi anh ấy là thằng ngốc à?"
Cô gái không nói gì, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế mây trong sân, ra vẻ không có tiền thì quyết không đi.
Vệ sĩ định tiến lên lôi người đi lần nữa, Ôn Ngôn ra hiệu không cần. Dù sao lôi ra ngoài cô ta vẫn sẽ la lối ở cổng, cũng chẳng khác gì không lôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT