Bệnh của ông cụ Diệp đã trở nặng đến mức lúc tỉnh lúc mê. Dù có thuốc tốt đến đâu cũng không kéo dài qua được cuối tháng này, thậm chí có thể ra đi bất cứ lúc nào. Vì vậy, trước giường bệnh luôn có người túc trực 24/24.
Để "thể hiện lòng hiếu thảo", người canh giữ bên giường bệnh phần lớn thời gian là Diệp Quân Tước. Dưới bao nhiêu cặp mắt nhìn vào, anh không muốn cũng phải làm. Trước đây ông cụ luôn đề phòng anh, nhưng bây giờ lại không còn lo lắng nữa. Thỉnh thoảng lúc tỉnh táo, hai người còn có thể trò chuyện vài câu.
Nhìn ánh nắng chiều ấm áp ngoài cửa sổ, ông cụ ánh mắt đầy khao khát.
"Quân Tước à... ông muốn ra ngoài phơi nắng."
Diệp Quân Tước không nói gì, đứng dậy bế ông cụ lên xe lăn. Chính anh cũng không nhận ra hành động của mình cẩn thận đến mức nào, chỉ sợ làm tổn thương đến ông lão đã già yếu đến mức này.
Ra đến sân ngoài, nhiệt độ vừa phải, gió thổi hiu hiu, không khí thoang thoảng mùi cỏ và đất. Khóe miệng ông cụ nở một nụ cười đã lâu không thấy.
"Quân Tước, đây là lần đầu tiên chúng ta hòa thuận ngồi cùng nhau tắm nắng thế này phải không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play