Thế nhưng, câu nói này lại khiến cơ thể Ôn Ngôn cứng đờ:
"Em ngủ ở phòng chứa đồ là được rồi!"
Mục Đình Sâm liếc cô một cái, trong đôi mắt lạnh băng thoáng hiện một gợn sóng nhỏ:
"Tôi bảo cô ngủ trên lầu, không phải phòng của tôi. Bảo má Lưu dọn dẹp phòng khách cạnh phòng tôi cho cô."
Bị đọc thấu tâm tư, Ôn Ngôn có chút xấu hổ.
Lúc này, người giúp việc mang thức ăn đến phòng ăn:
"Thiếu gia, cô chủ, đến giờ ăn cơm rồi ạ."
Mục Đình Sâm khép tạp chí lại, đứng dậy:
"Ăn cơm."
Anh nói ăn cơm, là bảo cô ăn cùng. Đã bao lâu rồi cô không ăn cùng bàn với anh? Cô không nhớ rõ nữa.
Trên bàn ăn, cô cúi gằm mặt ăn, chỉ gắp những món ở gần mình nhất. Mục Đình Sâm ăn uống từ tốn, gần như không phát ra một tiếng động nào, khiến phòng ăn rộng lớn trở nên vô cùng yên tĩnh.
Quản gia Lâm đứng bên cạnh khẽ thở dài, cầm đôi đũa chung gắp thức ăn vào bát cho Ôn Ngôn:
"Đừng chỉ ăn rau, đang tuổi lớn cần ăn nhiều vào."
"Cháu cảm ơn ạ."
Cô khẽ nói.
Suốt bữa ăn, quản gia Lâm gắp cho cô bao nhiêu, cô ăn hết bấy nhiêu. Đột nhiên ăn nhiều như vậy khiến dạ dày cô có cảm giác đau âm ỉ.
Sau bữa cơm, má Lưu đã dọn dẹp xong phòng:
"Ngôn Ngôn, con xem trong phòng chứa đồ còn sót lại thứ gì má chưa dọn không, con tự đi tìm nhé, phần lớn má đã giúp con chuyển lên lầu rồi."
Mục Đình Sâm đang ở phòng khách, cô chột dạ liếc anh một cái rồi đáp lời má Lưu.
Mãi đến khi anh về phòng, Ôn Ngôn mới lén lút vào phòng chứa đồ, lấy hộp quà trong thùng giấy dưới gầm giường ra.
Sau đó, cô rón rén lên lầu. Ai ngờ vừa đến cửa phòng mình, cửa phòng bên cạnh đã mở ra. Bốn mắt nhìn nhau, cô như một chú nai con bị kinh động, mắt mở to, hàng mi dài khẽ run, vô thức giấu thứ trong tay ra sau lưng.
"Thứ gì? Đưa đây."
Mục Đình Sâm nhìn cô từ trên cao xuống, giọng điệu ra lệnh.
Cô như một đứa trẻ làm sai, dưới ánh mắt của anh, cô chỉ chống cự được hai giây rồi đưa tay ra.
Mục Đình Sâm mở một trong hai hộp quà ra xem, rồi nói:
"Đi ngủ đi."
Cô biết anh sẽ không trả lại, cũng không dám đòi. Ngay từ lúc nhận quà cô đã lường trước được, kết cục này không có gì bất ngờ.
Bước vào phòng, đóng cửa lại, cô thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ đến mẩu giấy trong hộp quà của Thẩm Giới, cô từ từ ngồi thụp xuống:
"Chết chắc rồi..."
Giống như đa số phụ huynh, Mục Đình Sâm không cho phép cô yêu sớm, dù cô đã trưởng thành, và anh cũng không phải bố mẹ cô... miễn cưỡng coi là người giám hộ hợp pháp đi.
Mục Đình Sâm đã có ý định vứt thẳng hộp quà đi, mười năm qua anh vẫn luôn làm vậy. Nhưng lần này, anh không làm ngay. Nghĩ đến dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi của cô ban nãy, anh chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn.
Anh tiện tay mở hộp quà còn lại, thứ đầu tiên thu hút ánh mắt anh không phải là chiếc lắc tay tinh xảo bên trong, mà là mẩu giấy kia.
Khuôn mặt thanh tú của anh lập tức sa sầm.
"Nắm tay người, cùng người đi đến bạc đầu", hừ...
Cùng lúc đó, Ôn Ngôn nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, trằn trọc không ngủ được.
Cô tha thiết cầu nguyện Mục Đình Sâm đừng phát hiện ra mẩu giấy của Thẩm Giới, nhưng lại không kìm được suy nghĩ nếu bị phát hiện thì sẽ thế nào?
Đang lúc rối bời, chiếc điện thoại đặt đầu giường bất ngờ rung lên. Đó là chiếc điện thoại Mục Đình Sâm đưa cho cô, cũng chỉ lưu duy nhất số của anh.
Cô gần như không cần nhìn cũng biết là tin nhắn anh gửi. Nghĩ đến hậu quả của việc phớt lờ tin nhắn của anh, Ôn Ngôn đành cắn răng mở điện thoại, chỉ có hai chữ ngắn gọn: "Qua đây."
Lòng cô chùng xuống. Cô khoác áo, từng bước một đi đến trước cửa phòng anh, do dự rất lâu mới đưa tay gõ cửa.
Bên trong vọng ra giọng nói lạnh lùng của anh:
"Vào đi."
Cô đẩy cửa bước vào. Mục Đình Sâm vẫn ngồi trên chiếc ghế quen thuộc trước cửa sổ sát đất, ngón tay kẹp một điếu thuốc. Thường thì lúc này tâm trạng anh không tốt lắm, cô không dám đến gần, chỉ đứng từ xa.
"Lại đây."
Anh lại lên tiếng, giọng càng lạnh hơn. Rõ ràng là những chữ giống hệt trong tin nhắn, nhưng từ miệng anh nói ra lại khiến tim cô đập thình thịch hơn nhiều.
Ôn Ngôn cắn răng đi đến bên cạnh anh đứng yên. Cô không dám lên tiếng. Đột nhiên, anh đưa tay kéo cô vào lòng, Ôn Ngôn bất ngờ ngồi gọn trên đùi anh!
.