Ôn Ngôn lập tức đứng ngồi không yên. Không phải nói là đi công tác sao? Sao lại đột ngột về rồi? Cô có chút sợ hãi, may mà không đi trượt băng với Trần Mộng Dao, chỉ là xui xẻo bị tuột xích xe...

Cô đứng dậy vào phòng tắm, lúc tắm rửa trong lòng vô cùng thấp thỏm, anh chắc chắn sẽ tìm cô...

Từ phòng tắm bước ra, đi ngang qua phòng khách, khóe mắt cô thoáng thấy một bóng người thanh tú trên ghế sofa.

Mục Đình Sâm mặc bộ đồ ở nhà dáng thể thao màu xám nhạt, trông thoải mái hơn vài phần so với khi mặc vest, bớt đi vẻ lạnh lùng. Chỉ là khi anh ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh như băng:

"Lại đây."

Cô cúi đầu bước tới, đứng thẳng tắp bên cạnh anh:

"Anh về rồi."

"... Lạnh?"

Anh thoáng thấy vết nứt trên tay cô, câu hỏi định chất vấn cô vì sao về muộn đã biến thành một từ duy nhất.

Ôn Ngôn sững người, không dám nhìn anh:

"Vâng... cũng tạm ạ..."

Ngay sau đó, Mục Đình Sâm bưng tách hồng trà đang bốc hơi nóng trên bàn trà lên, đưa cho cô, vẻ mặt không chút gợn sóng:

"Lần sau đừng về muộn như vậy."

Cô không đưa tay ra nhận. Đây là lần đầu tiên, anh không vì cô về muộn mà không vui, thậm chí còn không hỏi lý do.

Thấy cô mãi không có động tĩnh, Mục Đình Sâm ngước mắt nhìn, chỉ một ánh mắt lạnh lẽo đã khiến Ôn Ngôn giật mình vội vàng nhận lấy tách trà uống một hơi cạn sạch. Trà không còn quá nóng, nhưng uống vội quá, đầu lưỡi vẫn hơi rát.

Uống xong cô mới nhận ra đây là cốc của anh:

"À... em đi rửa sạch giúp anh..."

Nói xong, không đợi anh phản ứng, cô đã ôm chiếc cốc còn hơi ấm chạy vào bếp.

Mục Đình Sâm ánh mắt hơi trầm xuống, đôi môi mỏng đẹp đẽ mím lại thành một đường cong khó chịu. Sợ anh đến vậy sao?

Một chiếc cốc nước được cẩn thận rửa đi rửa lại vô số lần. Má Lưu đưa tay tắt vòi nước, trêu chọc:

"Ngôn Ngôn, con làm gì thế? Cái cốc sắp bị con rửa cho tróc cả da rồi!"

Ôn Ngôn hoàn hồn, cẩn thận bưng chiếc cốc:

"Không ạ... Con mang qua cho anh ấy."

Má Lưu thúc giục cô:

"Đi đi, đi nhanh lên."

Thật ra cô không dám đi. Chiếc cốc cô đã dùng, Mục Đình Sâm chắc chắn sẽ không dùng lại nữa, nhưng anh lại không nói là không cần. Cô sợ phải nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt anh...

Mục Đình Sâm thấy bóng người chậm rãi từ trong bếp đi ra, lông mày khẽ nhíu lại. Chiếc áo len trắng bó sát người phác họa rõ nét thân hình mảnh mai của cô. Chẳng lẽ trước giờ chưa từng được ăn no sao?

Đợi cô đến gần, Mục Đình Sâm nghe thấy giọng hỏi nhỏ nhẹ, run rẩy của cô:

"Anh... uống hồng trà không ạ? Có cần em đổi cốc khác không?"

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh giật lấy chiếc cốc từ tay cô, rót đầy một tách trà. Đôi tay hai người tạo thành một sự tương phản rõ rệt, một bên trắng nõn mịn màng, một bên nứt nẻ, đầy vết xước.

"Sau này để chú Lâm đưa cô đi học, đừng làm mất mặt Mục gia."

Nghe nửa câu đầu, Ôn Ngôn còn chưa kịp thấy ấm lòng đã bị nửa câu sau dội một gáo nước lạnh. May mà cô hiểu anh, may mà đã chuẩn bị tâm lý từ trước... Anh chỉ sợ cô làm anh mất mặt mà thôi.

"Cô che mất ánh sáng của tôi rồi."

Anh lại đột ngột lên tiếng, trong khi mắt vẫn dán vào cuốn tạp chí trên tay.

Ôn Ngôn ngẩng đầu nhìn đèn trên trần, đèn ở ngay trên đầu, làm sao cô có thể che mất ánh sáng được? Suy nghĩ một lát, cô hiểu ra, chắc anh đang chê cô vướng mắt. Cô im lặng quay người định đi, nhưng lại bị anh gọi lại:

"Tôi chưa cho cô đi."

Cô quay lại, ngồi xuống chiếc ghế sofa cách anh một khoảng. Lúc này, Mục Đình Sâm bưng tách hồng trà lên nhấp một ngụm, vẻ mặt tự nhiên, không hề tỏ ra chê bai chiếc cốc cô đã dùng!

Trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng tối qua trong phòng anh, hai má bất giác nóng bừng.

"Bắt đầu từ tối nay, lên lầu ngủ."

Mục Đình Sâm không nhận ra suy nghĩ của cô, nói một cách tự nhiên.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play