Cảnh tượng này, lúc nhỏ thường xuyên xảy ra, không biết từ lúc nào đã khiến cô thấy khó xử.
Ở khoảng cách gần như vậy, cô ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, và cả... mùi rượu. Anh lại uống rượu!
"Một Thẩm Giới vừa đi, lại đến ai khác? 'Nắm tay người, cùng người đi đến bạc đầu' ... Nói cho tôi biết... là ai?"
Giọng anh mang theo sự mê hoặc lạnh lẽo.
Ôn Ngôn không dám nói. Thẩm Giới đã bị anh đưa ra nước ngoài, nếu bây giờ thừa nhận món quà là của cậu ấy, số phận cậu ấy sẽ ra sao? Cô không dám nghĩ tới:
"Không... không biết..."
"Không biết? Không biết mà cô còn cất kỹ như vậy? Ngôn Ngôn... cô không ngoan..."
Tay anh đặt hờ trên eo cô, nhưng khi nói, lại hơi dùng sức.
Thần kinh Ôn Ngôn căng như dây đàn, không biết lúc nào sẽ sụp đổ:
"Em thật sự không biết..."
Mục Đình Sâm không hỏi nữa, vùi đầu vào cổ cô, hít hà mùi hương thanh khiết trên người cô:
"Nếu còn có lần sau, cô biết hậu quả rồi đấy."
Toàn thân cô cứng đờ, như rơi xuống hầm băng:
"Em biết rồi, sẽ không... có lần sau nữa."
Nhận được lời đảm bảo của cô, khí thế sắc bén trên người anh mới dịu đi một chút.
Ôn Ngôn ngơ ngác nhìn anh.
Thế nhưng, Mục Đình Sâm chỉ cầm hộp quà đưa cho cô, giọng nói lạnh lùng:
"Vứt đi."
Cô nhíu mày. Ý anh là muốn cô phải tự tay vứt nó đi?
"Muốn tôi nói lần thứ hai à?"
Mục Đình Sâm cau mày, sự không vui trong mắt gần như tràn ra ngoài.
Ôn Ngôn không dám do dự nữa, vội vàng nhận lấy hộp quà rồi ném vào thùng rác. Khi quay đầu lại, cô sững sờ khi thấy nụ cười thoáng qua trên môi Mục Đình Sâm, nhất thời ngẩn người...
Ngày hôm sau cô dậy muộn, dĩ nhiên là do Mục Đình Sâm. Nhưng may mắn là ngoài hành động thân mật kỳ lạ kia, anh không thực sự làm gì cô.
Đồng thời, Ôn Ngôn cũng cảm thấy khá may mắn, may mà anh chỉ bắt cô vứt quà đi, chứ không gây ra tổn hại thực sự nào cho Thẩm Giới...
Quản gia Lâm đứng ở cửa đợi cô:
"Cô chủ, tôi đưa cô đến trường. Chiếc xe đạp của cô, thiếu gia... đã cho người vứt đi rồi."
Ôn Ngôn không nói gì, chiếc xe đó cũng sắp hết hạn sử dụng rồi, coi như được yên nghỉ.
Đến đoạn đường gần trường, cô bảo quản gia Lâm dừng xe:
"Chú Lâm, đến đây được rồi ạ, còn vài trăm mét nữa, cháu tự đi bộ vào."
Quản gia Lâm cho xe tấp vào lề:
"Vậy cô chủ cẩn thận, tan học thì gọi điện, tôi đến đón."
Cô nghĩ một lúc rồi nói:
"Vậy tan học chú vẫn đợi cháu ở đây, đừng lái xe đến tận cổng trường."
Cô không muốn bất kỳ ai biết mối quan hệ của mình với Mục Đình Sâm, điều đó sẽ làm anh mất mặt.
Quản gia Lâm hiểu ý cô, tuy có chút bất đắc dĩ nhưng cuối cùng vẫn chiều theo ý cô.
Ôn Ngôn chào tạm biệt quản gia Lâm, lúc đến cổng trường, Trần Mộng Dao vẫn đang đợi cô như thường lệ:
"Hôm nay sao cậu đến muộn thế?"
Ôn Ngôn thuận miệng đáp:
"Tớ dậy muộn."
Trần Mộng Dao quen thói khoác tay cô đi về phía trước:
"Hiếm khi thấy cậu dậy muộn đấy, làm tớ đợi cậu cũng bị muộn theo."
Ôn Ngôn vừa định nói gì đó, dạ dày đột nhiên quặn lên một cơn đau.
Thấy sắc mặt cô không ổn, Trần Mộng Dao ghé sát vào hỏi:
"Cậu sao thế?"
Ôn Ngôn lắc đầu:
"Không sao."
"Chắc không? Có muốn vào phòng y tế của trường xem thử không?"
"Không cần đâu, đã muộn rồi, chúng ta đi nhanh lên."
Ôn Ngôn xua tay, kéo Trần Mộng Dao nhanh chân đi về phía phòng vẽ.
Khi đến ngoài cửa phòng vẽ, cô đã đau đến toát một lớp mồ hôi mỏng. Giáo viên hướng dẫn liếc cô một cái:
"Biết có tiết mà còn đi muộn, đứng ở ngoài đi."
.