Bên kia, bên trong văn phòng tư vấn Hoành Cường.

Sau khi xác nhận phòng họp không còn an toàn, Hứa Minh không do dự thêm, vội vàng đưa Khâu Vũ Phi rút lui.

Vừa mới bước ra, chợt nghe thấy mấy tiếng “tùng…tùng…tùng” vang dội liên tiếp, âm thanh càng lúc càng dồn dập.

“Tiếng gì vậy?” Hứa Minh cảnh giác ngẩng đầu lên. Vì Khâu Vũ Phi đứng gần phía ngoài hơn nên nhìn rõ hơn.

“Là chuông! Chuông treo trên tường kêu đấy! Mười một giờ rưỡi rồi—”

Vừa dứt lời, lại là một tràng âm thanh rè rè vang lên, cả khu vực bàn làm việc bỗng đồng loạt sáng màn hình.

…Máy tính có thể khởi động sao?

Hứa Minh ngẩn người—cô nhớ rõ trước khi đi kiểm tra phòng họp, mình đã thử mở máy tính, hoàn toàn không lên nguồn.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó. Nhìn thấy có chữ hiện trên màn hình, cô lập tức ghé sát lại, nhưng chỉ chớp mắt khó nhọc: “Gì vậy? Mờ quá, mình nhìn không rõ.”

Khâu Vũ Phi thì lại thấy rất rõ, vội vàng nói: “Là một thông báo khẩn! Bảo là bây giờ tới giờ kiểm tra của quản lý, lần này kiểm tra bộ phận mỹ thuật, yêu cầu nhân viên liên quan lập tức quay lại bàn làm việc, nếu không tự chịu hậu quả!”

Cô ấy vội vàng nhìn bảng tên của mình. Cô ấy thuộc phòng biên tập, giống hệt như thực tế.

Còn Hứa Minh thì lại là phòng mỹ thuật.

Hứa Minh cũng nhanh chóng nhớ ra điều đó, ánh mắt thay đổi, dùng sức vẫy tay với Khâu Vũ Phi.

“Cậu vào phòng trà trốn đi, quan sát tình hình bên mình!” Cô nói nhanh—bây giờ phòng họp đã mất chức năng vùng an toàn, so ra thì phòng trà có chỗ nấp và lối thoát, vẫn an toàn hơn.

Khâu Vũ Phi: “Còn cậu thì sao? Lỡ đâu thông báo này có ý đồ xấu…”

“Thì cũng hết cách rồi. Quy tắc càng rõ ràng thì rủi ro khi vi phạm càng lớn…” Hứa Minh nói, “À, tạm thời không nói rõ được, tóm lại cậu cứ vào trước!”

“Nhớ kỹ, dù nhìn thấy gì cũng không được hét lên, thứ không tấn công đều coi là ảo giác! Đợi bên mình trở lại bình thường rồi hãy tới tìm, khi lại gần nhớ hỏi mình ba câu, nếu mình trả lời sai, tát mình một cái—nếu không có hiệu quả thì thêm mấy cái nữa!”

“Được!” Khâu Vũ Phi lúc này không hề do dự, “Tát hả, mình nhớ rồi!”

Nói xong, liền xoay người chạy vào phòng trà.

Còn lại một mình Hứa Minh, lại nhìn quanh các bàn làm việc, lo lắng cắn môi.

Càng lúc càng rối—

Thông báo yêu cầu nhân viên trở lại “bàn làm việc của mình”, như vậy chắc chắn phải tìm đúng chỗ ngồi. Mà chỗ cụ thể, khả năng cao liên quan đến mã số hoặc tên trên bảng tên. Nhưng bọn họ chưa từng tìm thấy thông tin liên quan nào, trên bàn làm việc cũng chẳng có ký hiệu gì.

Mặt khác, dù cô không nhìn rõ chữ trên màn hình, nhưng những dòng chữ đỏ chói kia đang nhấp nháy ngày một nhanh—điều này thì cô vẫn thấy được—không nghi ngờ gì, điều đó báo hiệu thời gian cô có thể tận dụng đang cạn dần…

Không kịp nữa rồi!

Nhìn dòng chữ đỏ trên màn hình ngày càng nhảy loạn như điên, Hứa Minh nghiến răng, dứt khoát ngồi xuống chiếc ghế trước mặt—và ngay khoảnh khắc cô vừa ngồi xuống, kèm theo tiếng “bíp”, tất cả màn hình máy tính đột nhiên đen ngòm!

Ngay sau đó là một đoạn nhạc dịu nhẹ vang lên, trình tự khởi động bình thường bắt đầu. Rất nhanh, toàn bộ màn hình đều hiện lên cảnh nền đồng quê xưa cũ với bầu trời xanh và đồng cỏ xanh mướt.

Trên màn hình, chỉ có lác đác vài biểu tượng, con chuột còn đang quay vòng chờ xử lý, tạm thời không thể sử dụng.

Trong lòng cô hiểu rõ, điều này chắc là báo hiệu “giai đoạn chuẩn bị” đã hoàn tất, “quản lý” sắp xuất hiện. Tim Hứa Minh đập ngày càng nhanh, theo thói quen liếc nhìn một vòng những thứ trên màn hình, khi nhìn thấy thư mục cuối cùng, cả người cô khựng lại.

Chỉ thấy tên thư mục là: SC0012 

…Định dạng giống hệt với mã số nhân viên của Hứa Minh. Nói cách khác, chiếc máy tính này thuộc về một nhân viên có mã số là “SC0012”.

Cô suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Thật sự là hại người mà.

Chỉ khi khởi động máy mới thấy được ký hiệu, nghĩa là nhân viên chỉ biết mình ngồi đúng hay không sau khi đã ngồi xuống. Trừ phi có cách nào khác để biết gợi ý, nếu không thì chẳng phải đây là cái bẫy dọn sẵn sao…

Nhưng cũng hết cách rồi.

Hứa Minh hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại.

Đã vi phạm thì hoảng cũng vô ích, phải nhanh chóng đánh giá hậu quả, rồi nghĩ cách ứng phó, đó mới là điều quan trọng nhất.

Trước tiên, phải làm rõ. Quy tắc tuy ràng buộc cả con người và quái đàm, nhưng chủ thể tạo nên quy tắc chính là quái đàm, mà quái đàm thì luôn đặt nhu cầu của mình lên hàng đầu.

Vậy nhu cầu của quái đàm này là gì?

Nhân viên, sự yêu mến, sự cống hiến. Ít nhất theo thông tin cô có hiện tại thì là như vậy.

Tức là, quái đàm này có lẽ không thuộc loại thích giết người ngay lập tức, mà thiên về ảnh hưởng nhận thức trước rồi mới ra tay. Mặt khác, nếu muốn giết người ngay, thì cần gì dựng nên cái bẫy rắc rối thế này…

Vậy nên lần này, chắc là tấn công tinh thần là chính. Cố tình để người ta ngồi sai vị trí để khuếch đại nỗi sợ, nhân cơ hội đó củng cố khái niệm mã số nhân viên, rồi tiếp tục hù dọa, khuếch trương khoảng trống của nỗi sợ, đi theo một chuỗi tấn công tâm lý như vậy.

Nếu vậy, mình chắc là chịu nổi.

Hứa Minh nghĩ thế, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Đúng lúc đó, trong đầu cô lại vang lên một âm thanh “hí hí” quen thuộc:

“Ồ, cũng được đấy.”

“Nhưng vì tôi tốt bụng nên sẽ cho cô mấy lời nhắc nhở:

Thứ nhất, thức ăn dù muốn được thuần hóa, cũng không có nghĩa sẽ không bị chọn ra ăn trước. Thứ hai, lãnh đạo có thể tha thứ sai lầm vô ý, nhưng biết sai mà không sửa thì đáng ghét lắm.

Cho nên, nhóc con à, trước khi ‘quản lý’ nhìn thấy cô thì mau đổi chỗ khác đi thì hơn.”

“…?”

Hứa Minh ngẩn người, vô thức hỏi lại: “Đổi? Đổi gì cơ?”

“…??” Dường như không ngờ cô lại hỏi như vậy, giọng nói kia cũng hơi khựng lại.

“Đổi sang vị trí đúng chứ sao. Bây giờ chỉ còn vài chỗ trống, máy tính đều mở cả rồi. Cô chọn đại một cái còn tốt hơn ngồi đây.”

Hứa Minh càng ngơ ngác: “Gì mà ‘chỉ còn vài chỗ’? Đây chẳng phải là chỗ nào cũng trống sao?”

Giọng nói kia hình như còn ngơ hơn cả cô: “Gì mà ‘chỗ nào cũng trống’? Rõ ràng sắp kín hết rồi mà… khoan đã.”

Nó dường như nhận ra điều gì đó, giọng nói có chút biến đổi: “Cô…cô không nhìn thấy gì à??”

…Vậy rốt cuộc là phải nhìn thấy gì?

Hứa Minh nhíu mày, hiếm khi cảm thấy thật sự hoảng loạn. Gần như cùng lúc đó, Khâu Vũ Phi len lén thò đầu ra từ phòng trà, trừng mắt kinh ngạc.

Từ góc nhìn của cô ấy, khu bàn làm việc đã chìm trong vẻ âm u đáng sợ—

Gần như trước mỗi chiếc bàn đều có một thân ảnh cứng đờ, nhợt nhạt đang ngồi. Chỉ có lác đác vài máy tính là chưa có ai ngồi.

Còn Hứa Minh, rõ ràng là người duy nhất “ngồi sai” trong tất cả bọn họ—bên cạnh cô, một người phụ nữ mặc đồng phục, toàn thân nhợt nhạt, đang trừng mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm vào cô.

Nhưng đó chưa phải là điều quan trọng nhất.

Quan trọng là, ngay phía sau Hứa Minh, một bóng người khác đang chậm rãi tiến tới.

Cũng là một người phụ nữ mặc đồng phục, nhưng cơ thể dài hơn hẳn những bóng người còn lại, dù ở trong không gian rộng như vậy, cũng phải khom lưng di chuyển. Cánh tay dài gần chạm đất, ngón tay gần như lê sát nền nhà, con dao trong tay lết theo từng bước, phát ra tiếng leng keng chói tai.

Từng bước, từng bước lắc lư tiến lại gần, cuối cùng dừng lại ngay sau lưng Hứa Minh. Sau một lúc quan sát, như đã xác định được điều gì, nó đột nhiên nhe răng cười một cách quái dị.

Ngay sau đó, nó giơ cao con dao nhọn trong tay, nhắm thẳng vào đầu Hứa Minh—

“Khặc khặc khặc, cuối cùng cũng đến đoạn mình thích nhất rồi!”

Ở căn phòng xa phía bên kia, một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cảnh Hứa Minh sắp bị chém, không nhịn được bật cười thành tiếng:

“Bảo sao người ta gọi là đồ ngốc, vị trí trống đã lộ rõ ràng như vậy, chỉ cần chuyển đến đúng chỗ trước khi con quái kia tiếp cận là xong… Khặc khặc khặc, tôi nói rồi mà, kẻ chết đầu tiên quả nhiên là cô ta!”

Vừa cười, hắn vừa vui vẻ há miệng, không biết lôi từ đâu ra một thứ gì đỏ lòm như máu, toan nhét vào miệng, vừa nhai vừa cười khặc khặc — nhưng tiếng cười còn chưa dứt thì trên màn hình, người đàn bà cao lớn kia đã vung dao chém xuống.

Lưỡi dao bổ mạnh vào hộp sọ Hứa Minh.

….. lại như chém vào không khí.

Dao trắng đâm vào, dao trắng rút ra. Hứa Minh vẫn ngồi nguyên tại chỗ, hoàn toàn không hề hấn gì, cũng chẳng hay biết gì — thậm chí không hề quay đầu lại, như thể không hề nhận ra bóng ma khổng lồ đang đứng ngay sau mình.

“……”

Người đàn ông vừa hí hửng chuẩn bị ăn thì đứng hình.

Ngay cả Khâu Vũ Phi đang định lao ra cứu người cũng sững sờ.

…Chỉ có giọng nói vang lên trong đầu Hứa Minh là không sững lại.

Sau một thoáng im lặng, trong đầu cô vang lên một tiếng "sáu".

Dừng lại một chút, nó lại bổ sung thêm một câu:

"Thì ra là vậy, sớm nói cô là đồ ngốc đi, làm tôi sợ muốn chết."

“……?!”

Tự dưng bị chửi ngu khiến Hứa Minh cũng ngẩn người.

Bị gọi “đồ ngốc” một cách vô duyên vô cớ thì ai mà không bực chứ. Cô đáp lại theo phản xạ: “Chính ngươi mới ngu ấy.” Rồi đảo mắt nhìn quanh — vẫn chẳng thấy có gì khác thường.

Hứa Minh từ tốn gõ ra một dấu chấm hỏi.

Đúng lúc này, con trỏ chuột quay vòng lâu ơi là lâu cuối cùng cũng dừng lại, màn hình trở lại trạng thái có thể thao tác được.

Nghĩ bụng “đã vào rồi thì phải làm cho trót”, Hứa Minh bắt đầu lướt chuột, nghiên cứu từng tệp tin trên màn hình. Tuy không rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu hiện giờ chưa có gì nguy hiểm, thì không nên lãng phí cơ hội điều tra.

Cô hoàn toàn không biết rằng — ngay sau lưng mình, một bóng người gầy guộc xám ngoét đang liên tục vặn cổ, cũng với một vẻ mặt đầy dấu hỏi mà dõi theo cô.

…Để nhìn rõ hơn, cái bóng kia thậm chí còn cúi hẳn người xuống, thân thể dài ngoằng gần như gập thành 180 độ, mái tóc dài như thác nước rủ xuống, suýt nữa chạm vào mũi Hứa Minh.

Hứa Minh vẫn như chẳng nhìn thấy gì, chỉ chăm chú nhìn vào máy tính. 

Một lúc sau, cô bắt đầu chớp mắt liên tục — không nhìn rõ, thật sự không tài nào nhìn rõ.

Không hiểu sao, những dòng chữ trên máy tính, chữ nào chữ nấy cũng mờ nhòe. Các biểu tượng trên màn hình bàn làm việc thì còn đỡ, cố gắng một chút vẫn có thể nhận diện được; nhưng khi đã mở vào tài liệu cụ thể, mức độ nhòe đó càng khiến người ta phát bực.

Đặc biệt là các văn bản nhiều chữ — càng nhìn, đầu óc Hứa Minh càng đau như búa bổ. Phải cố gắng lắm, cô mới đoán mò ra được vài đoạn:

“Yêu cầu công việc… hoàn thành tài liệu được chỉ định… nộp lên… xem như hoàn tất…”

“Cách nộp… gửi email hoặc…  chuyển tới máy in?”

Hứa Minh mím môi, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm “chiến đấu” với Word, cô mù mờ bấm nút in trong tài liệu. Giao diện in hiện ra, cô lại mò mẫm mở danh sách máy in.

Danh sách chỉ có một lựa chọn duy nhất — nghĩa là máy tính này chỉ kết nối được với một máy in duy nhất.

Vấn đề là… cô đã đi khắp phòng họp lẫn khu vực làm việc lúc nãy, hoàn toàn không thấy cái máy in nào cả. Nó được đặt ở đâu chứ?

Mà khoan đã — tại sao lại phải in ra?

Còn tên của cái máy in này thì…

Một loạt nghi vấn dấy lên trong lòng Hứa Minh, nhưng chưa có lời giải.

Cái giọng kỳ lạ trong đầu sau khi mắng cô là “đồ ngốc” thì biệt tăm, gọi cũng không thèm trả lời, như thể chết hẳn rồi.

Hứa Minh cũng không còn mong chờ gì, bèn lén lấy chiếc điện thoại đã sạc đầy ra, tranh thủ lúc xung quanh yên ắng, chụp vài tấm ảnh màn hình máy tính.

Ai dè nhìn ảnh xong, cô sững người.

“Kỳ lạ thật.” Cô lẩm bẩm, lướt xem vài ảnh kế tiếp. “Trong ảnh sao toàn là tóc thế này?”

Còn đang ngẩn người, tiếng chuông đồng hồ “Tùng… tùng… tùng…” lại vang lên, đồng loạt kéo theo tiếng rè rè của các thùng máy, tiếp đó là những âm thanh tắt máy liên tiếp.

Bao gồm cả chiếc máy trước mặt Hứa Minh. Kèm theo một tiếng “bụp”, màn hình đột ngột tối đen——

Trong bóng tối ấy, chỉ còn lại hình phản chiếu bàng hoàng của chính Hứa Minh.

“...Cái quỷ gì vậy trời.”

Cô lẩm bẩm khó tin, vội vàng vươn tay, điên cuồng bấm nút nguồn.

Nhưng máy tính hoàn toàn không phản ứng. Chết hẳn rồi.

— — —

Cùng thời điểm đó.

Trong phòng pha trà cách đó không xa, Khâu Vũ Phi rón rén bước ra.

Tim cô ấy vẫn đang đập thình thịch — cảnh tượng lúc nãy, khi người đàn bà cao lớn bổ dao xuống Hứa Minh, thực sự quá thật, dù biết Hứa Minh không sao, cô ấy vẫn bị dọa phát khiếp.

Huống chi… con quái đó vẫn còn ở đó.

Liếc nhìn bóng ma vẫn đứng sau lưng Hứa Minh, Khâu Vũ Phi nuốt nước bọt.

Nhưng có lẽ… không sao đâu? Máy tính đã tắt rồi, những bóng người ở các bàn khác cũng biến mất, điều này chắc nghĩa là “cuộc thị sát” đã kết thúc?

Hơn nữa, con quái kia cũng không thực sự gây hại cho Hứa Minh… nếu theo lời Hứa Minh nói thì có lẽ đó chỉ là ảo giác gây sợ hãi, chứ không có thực thể.

Khâu Vũ Phi tự trấn an, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn với khu vực làm việc. Sau một hồi quan sát kỹ lưỡng, cô ấy mới hạ giọng đầy thận trọng:

“Minh Minh, nghe thấy mình nói không? Giờ mình bắt đầu hỏi cậu ba câu nhé.”

Thấy Hứa Minh giơ tay ra hiệu “OK”, cô ấy lập tức nói tiếp:

“Câu đầu tiên, họ tên đầy đủ của cậu?”

Hứa Minh cũng phối hợp: “Cố Minh.”

Khâu Vũ Phi hỏi ngay câu thứ hai: “Điểm thi chứng chỉ tin học văn phòng cấp hai của cậu là bao nhiêu?”

“…Không đậu.” Hứa Minh nghẹn lời.

“Đúng rồi. Vậy câu thứ ba…” Khâu Vũ Phi nói, mắt liếc về phía bóng ma cao gầy. Lúc này nó dường như cuối cùng đã từ bỏ việc giám sát Hứa Minh, thân hình to lớn bắt đầu chuyển hướng.

Khâu Vũ Phi thở phào, không suy nghĩ nhiều mà ném luôn câu hỏi thứ ba:

“Trước đây cậu từng kể, khả năng đặc biệt từ nhỏ của cậu là gì?”

“Thấy ma.” Hứa Minh vẫn đang tiếc mớ thông tin vừa mất trên máy tính, trả lời một cách hờ hững. Nghe tiếng xác nhận từ Khâu Vũ Phi, cô mới thở ra nhẹ nhõm, cầm lấy túi, đứng dậy.

Ảnh hưởng từ khu vực quái đàm đôi khi diễn ra một cách âm thầm và khó nhận ra, đầu óc bạn có thể đã bị thao túng từ lâu mà không hề hay biết — đó là lý do Hứa Minh nhất định phải hoàn thành ba câu hỏi xác minh mới dám rời đi.

Tất nhiên, cách này không đảm bảo tuyệt đối, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Hứa Minh nghĩ vậy, quay lại nhìn Khâu Vũ Phi thì chợt khựng lại.

“Sao thế?” Nhìn thấy ánh mắt sững sờ của cô nàng, Hứa Minh lập tức cảnh giác. “Sao cậu nhìn mình như vậy? Mình trả lời sai à?”

Thấy Khâu Vũ Phi lắc đầu, rồi lại nhìn quanh đầy cảnh giác: “Hay cậu lại thấy gì nữa? Lại là ảo giác à?”

“Ừm…” Khâu Vũ Phi há miệng, giọng hơi do dự:
“Mình cũng không chắc nữa…”

Cô ấy thật sự không chắc bản thân vừa thấy cái gì ——Nhưng cô ấy dám khẳng định là mình đã nhìn thấy.

Vừa rồi, đúng khoảnh khắc Hứa Minh buột miệng thốt ra hai chữ “thấy ma”, người phụ nữ gầy gò đã trở nên mờ nhạt và vốn dĩ đã đi xa, rõ ràng khựng lại một chút.

Sau đó, nó quay đầu trở lại bên cạnh Hứa Minh, do dự giơ ngón tay khô đét lên, vẫy vẫy trước mắt cô, lại vẫy thêm lần nữa.

...Rồi sau đó, nó biến mất hoàn toàn.

Mang theo vẻ mặt như thể vừa gặp ma vậy.

— — —

Ở đầu bên kia, phía sau màn hình giám sát.

Người đàn ông vẫn chìm trong trạng thái sững sờ mãnh liệt, còn người phụ nữ đứng xem từ đầu tới giờ thì cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười khúc khích.

“Ồ, thì ra là vậy à. Thảo nào ‘Ngài Đôi Mắt’ lại nhìn thấy từ ‘đồ ngốc’ trên người cô ấy...

“Dù sao thì, thể chất kiểu này, quả thực đúng là ‘đồ ngốc’ chính hiệu rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play