“……Nghe nói, có một số con người bẩm sinh đã sở hữu năng lực vượt qua ‘ranh giới’, dù là trong quá khứ khi ranh giới giữa hiện thực và quái đàm còn hết sức rõ ràng, họ vẫn có thể tiếp xúc được với những thứ đến từ thế giới khác.”

Trong căn phòng âm u, giọng người phụ nữ vang lên chậm rãi, dường như mang theo chút khoái ý:

“Cùng với việc tiếp xúc ngày càng nhiều với các tồn tại kỳ quái, năng lực của họ sẽ vào một thời khắc nào đó mà phát sinh biến dị lần thứ hai — mà hướng biến dị cụ thể thì phụ thuộc vào thái độ và cách họ đối mặt với dị vật trong quá khứ…”

“Một trong những hướng ấy, chính là ‘đồ ngốc’ — hay còn gọi là ‘Người Quan Sát Vĩnh Hằng’.”

Nói đến đây, nét cười mỉa mai trên mặt người phụ nữ càng rõ rệt. Khi bắt gặp ánh nhìn khó chịu từ người đàn ông bên cạnh, cô ta ho nhẹ một tiếng, đưa tay che đi khóe môi gần như đã kéo đến tận tai:

“Tất nhiên, những điều này cũng chỉ là tôi nghe ngóng được từ loài người mà thôi. Chuyện thật hay giả, tôi không dám bảo đảm.”

“Hừ.” Người đàn ông chẳng buồn che giấu sự khó chịu, nhìn chằm chằm vào hình ảnh Hứa Minh trong màn hình máy tính một lúc rồi nói tiếp: “Vậy cái gọi là ‘Người Quan Sát’ đó, rốt cuộc có nghĩa là gì?”

“Là Người Quan Sát Vĩnh Hằng.” Khóe môi đỏ chót của người phụ nữ cong lên, “Tôi cũng không rõ lắm, nghe nói đây là đặc tính hiếm nhất trong số các biến dị giả… Nhưng theo cách hiểu nông cạn của tôi, chắc là chỉ trạng thái có thể bỏ qua mọi biến đổi.”

Thấy người đàn ông vẫn giữ nguyên biểu cảm kiểu “cái quái gì vậy”, cô ta rốt cuộc không nhịn được mà trợn trắng mắt, song vẫn kiên nhẫn giải thích: “Nói thế này đi — cậu biết đấy, trên đời có một loài mèo ngu ngốc. Trong khái niệm của chúng, thế giới là không thay đổi. Nếu sáng sớm chúng nhìn thấy bồn tắm khô ráo, thì đến tối, chúng vẫn nghĩ là bồn tắm khô, cho dù bên trong đã đầy nước, chúng cũng sẽ không chút do dự mà nhảy vào.”

Người đàn ông: “…Rồi sao?”

Người phụ nữ: “Năng lực của ‘đồ ngốc’ giống như vậy. Chỉ khác là, nếu họ không nhìn thấy nước trong bồn tắm, thì đối với họ, bồn tắm quả thực là khô.”

“Họ không nhìn thấy nước, cũng khó mà nhìn ra những thứ trôi nổi trong nước. Đồng thời, thứ nước ‘không tồn tại’ đó cũng sẽ không thể làm ướt dù chỉ một sợi lông của họ.”

Người đàn ông: “…”

“Ôi trời ơi, chán chết mất!” Hắn thất vọng rống lên, trong kẽ răng vẫn còn thấp thoáng mảng thịt máu chưa nhai xong.

“Cái gì mà người quan sát, chả hiểu gì cả — lười quan tâm rồi, đi xem bên kia có ai chết không.”

Nói xong, hắn bắt đầu thao tác trên máy tính để chuyển góc nhìn. Người phụ nữ nhướng mày:

“Anh chắc chứ? Một trong những điều kiện để sở hữu Sổ Quy Tắc chính là đặc tính biến dị đó.”

“Lúc trước chẳng phải anh nói Sổ Quy Tắc Số Chín có khả năng xuất hiện trong khu vực quái đàm này sao? Nếu đúng là nó, thì cô gái này rõ ràng có đặc tính biến dị kia, rất có thể cô ta chính là người đang sở hữu nó.”

Người đàn ông: “…”

Lời của người phụ nữ như đánh trúng điểm yếu, khiến động tác của hắn khựng lại. Đúng lúc đó, ở góc màn hình vừa mới chuyển sang vị trí khác, một bóng người vội vã lướt qua. Người phụ nữ nhìn từ xa, khẽ nhíu mày, giây sau, một loạt âm thanh “xẹt xẹt” vang lên —

Màn hình máy tính trước mắt bất chợt trở nên trắng xoá.

Giao diện màu trắng không ngừng nhấp nháy, xen lẫn tiếng rè chói tai. Một lát sau, màn hình bắt đầu chớp với tần suất cao, liên tục chuyển đổi giữa màn hình trắng xoá và hình ảnh bình thường, mà trong hình ảnh bình thường ấy, lại bất ngờ xuất hiện một xác người cháy đen đứng sừng sững giữa màn hình, đôi mắt trống rỗng lạnh lẽo xuyên qua lớp kính nhìn chằm chằm, mỗi lần màn hình chớp, thân thể đó lại tiến gần sát vào hơn một chút —

Cho đến cuối cùng, cả khuôn mặt đã áp sát lên màn hình. Cái miệng không môi bỗng há rộng, như đang hét lên một tiếng thét câm lặng.

Giây tiếp theo, màn hình lập tức tối đen, chỉ còn hiện một chữ to đỏ máu:

【CÚT】

Người đàn ông: …

“Ái chà, tức giận rồi.” Người phụ nữ đưa tay che miệng, chớp mắt nói, “Thấy chưa, tôi đã bảo đừng có tùy tiện rình mò chuyện nhà người ta. Giờ thì hay rồi, chọc giận luôn cả Vực chủ của khu vực Hoành Cường…”

“Xì, cái gì mà chọc giận. Nó chỉ đơn thuần cảm thấy mất mặt rồi tìm tôi trút giận thôi, được chưa!” Người đàn ông bực bội đóng màn hình, “Làm như ghê gớm lắm, chẳng qua chỉ là một khu quái đàm mới nổi lên, đến cả lan truyền còn phải dựa vào bọn tôi…”

“Đợi đấy mà xem, loại khu quái đàm không biết điều lại nhỏ nhen thế này, sớm muộn gì cũng bị người ta nhổ tận gốc, chết rục rã trong thảm hại!”

“Được rồi được rồi, chẳng qua người ta không chịu làm tư liệu bữa ăn cho anh thôi mà đến nỗi phải rủa người ta như vậy à.” Người phụ nữ lắc đầu không tán đồng, rồi tò mò nói, “Lúc nãy tôi thấy trong màn hình có một người nữa xuất hiện, hình như đang chạy đến khu làm việc…”

“Ồ, chắc là một nhóm khác cũng bị kẹt trong này thôi.” Người đàn ông càu nhàu, “Có tận bốn người sống, số lượng cũng không ít. Tiếc là lúc nãy chẳng kịp nhìn rõ bọn họ…”

“?” Người phụ nữ liếc nhìn hắn đầy suy tư, nghĩ ngợi một lát, nhưng cuối cùng không nói thêm gì.

— — —

Cùng thời điểm đó.

Khu làm việc của công ty Hoành Cường.

“…A, có ma à?”

Hứa Minh đứng bên cạnh bàn làm việc hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Cậu chắc chứ? Không phải là ảo giác à?”

Khâu Vũ Phi: “…Ảo giác nhà cậu trước khi đi còn biết lườm cậu à.”

Hứa Minh: …

Nghe cũng có lý.

“Kỳ lạ thật.” Cô ôm lấy tay, khó hiểu nói, “Nhưng lúc nãy mình thực sự không thấy gì cả.”

“Mình cũng muốn hỏi cậu điều đó…” Khâu Vũ Phi vừa nói vừa như sực nhớ ra điều gì, bất ngờ chọt nhẹ Hứa Minh, “Này, Minh Minh, có khi nào thẻ trải nghiệm thể chất thông linh của cậu hết hạn rồi không?”

“Hết hạn thì cùng lắm cũng quay về mức độ người thường thôi, không có lí do gì cậu thấy được mà mình lại không thấy.” Hứa Minh càng nghĩ càng thấy lạ, hồi tưởng lại mớ thông tin loạn xạ trong máy tính khi nãy, tâm trạng càng thêm bức bối.

Khâu Vũ Phi không mấy hiểu được nỗi bức bối ấy. Cô ấy thậm chí còn mong mình nhìn thấy ít đi một chút nữa kìa.

“Vậy giờ làm sao? Đổi chỗ tìm tiếp à? Cậu thấy có nên qua phòng trà không…”

Chưa nói hết câu, Hứa Minh đã xoay người, tiếp tục đi về phía khu bàn làm việc gần đó.

“Đã tới đây rồi, đương nhiên là phải tiếp tục xem xét khu bàn làm việc chứ. Tụi mình còn chưa có đầu mối gì về ‘nhiệm vụ’ nữa mà, biết đâu vẫn còn manh mối ở đây.”

Nói xong liền cúi xuống lục lọi khắp nơi trên bàn. Khâu Vũ Phi vốn định giúp, nhưng nhớ tới cảnh tượng khi nãy với một đống bóng ma chen chúc ngồi tại đây, cô ấy lại thấy áp lực tâm lý, hơi khựng lại. Vừa định mở lời, khóe mắt lại bắt được một tia sáng lóe lên.

“Nè Minh Minh!” Cô ấy lập tức báo cáo, “Dưới bàn hình như có gì đó phát sáng!”

“Ở đâu?” Hứa Minh lập tức quay đầu lại, Khâu Vũ Phi chỉ vào chỗ đó lần nữa, “Ngay dưới kia, dưới cái bàn đó, hình như có gì phản chiếu ánh sáng… Đúng, chính cái đó!”

Cô ấy vốn còn lo liệu đó có phải lại là thứ Hứa Minh không nhìn thấy không, may thay, nỗi lo này là dư thừa — Hứa Minh nhanh chóng xác định được vị trí, cúi người quan sát một lúc, rồi rút từ trong túi ra một cây gậy tự sướng, kéo dài ra rồi thò xuống gầm bàn.

Một đống lộn xộn bị cào ra khỏi gầm bàn. Nào là son dưỡng bạc hà, kẹo ngậm… thậm chí còn có cả một chiếc nhẫn gắn đá nhỏ.

Tia sáng lúc nãy Khâu Vũ Phi thấy, chắc là từ cái nhẫn này.

Cô ấy nhìn đống vụn vặt kia, càng nhìn càng thấy mơ hồ. Vừa định hỏi, lại thấy Hứa Minh cử động tiếp, lần này móc ra được một thứ khác.

— Lần này là một mảnh giấy vo tròn.

“…Không phải chứ, cả cái này cũng có thể là manh mối rơi ra à.” Khâu Vũ Phi kinh ngạc nhìn Hứa Minh mở tờ giấy ra, “Cái này là gì thế, là nội dung công việc của tụi mình à?”

“Cậu mơ đẹp quá. Còn định chọn vật phẩm rơi nữa cơ.” Hứa Minh liếc cô ấy một cái, “Không liên quan mấy đến công việc, nhưng có vẻ cũng là thứ hữu ích.”

Cô xoay tờ giấy trong tay, giơ lên cho Khâu Vũ Phi xem.

Chỉ thấy phía trên cùng của tờ giấy ấy, là một hàng chữ lớn màu đỏ:

【Thông báo của công ty về việc tổ chức diễn tập phòng cháy chữa cháy】

【Kính gửi các phòng ban trong công ty:

【Để tăng cường ý thức an toàn cho nhân viên và loại bỏ các nguy cơ hỏa hoạn, đảm bảo công tác phòng cháy chữa cháy được thực hiện nghiêm túc, sau khi nghiên cứu, công ty quyết định tổ chức một buổi diễn tập phòng cháy chữa cháy vào lúc 12 giờ trưa thứ tư tuần này. Cụ thể như sau:

【Thời gian tổ chức: 12:00–14:28, thứ tư tuần này

【Địa điểm tổ chức: Tòa nhà văn phòng công ty

【Đối tượng tham gia: Toàn thể nhân viên công ty

【Đặc biệt lưu ý:

【1. Bài kiểm tra định kỳ giữa tuần vào thứ tư vẫn sẽ tiến hành bình thường sau buổi diễn tập. Đề nghị toàn thể nhân viên sắp xếp thời gian hợp lý, nộp đầy đủ báo cáo công việc trong tuần trước khi kiểm tra. Nếu thiếu hoặc không nộp, sẽ bị xem là chưa hoàn thành nhiệm vụ, hậu quả tự chịu.

【2. Để tăng tính chân thực và cảm giác khẩn cấp cho buổi diễn tập, ngoài chuông báo cháy, chúng tôi sẽ sử dụng một số đạo cụ đặc biệt có thể gây ra nhiệt độ cao, khói và mùi khó chịu. Nếu gặp tình huống này, xin đừng hoảng loạn. Đó chỉ là hiệu ứng đạo cụ. Chỉ cần làm theo hướng dẫn diễn tập và nhanh chóng đi vào lối thoát hiểm, các yếu tố này sẽ không gây hại cho bạn.

【3. Nếu trong lúc thoát hiểm thấy có hình người rơi từ cửa sổ xuống, xin đừng để ý. Đó chỉ là ma nơ canh phục vụ diễn tập.

【4. Diễn tập kéo dài 2 giờ 52 phút. Đề nghị mọi người tranh thủ thời gian, tuyệt đối phải đi vào lối thoát hiểm trong khung giờ quy định, nếu không hậu quả tự chịu.

【5. Trong quá trình diễn tập, xin tuyệt đối tuân theo chỉ dẫn của người phụ trách, không được tự ý chạy loạn.

【6. Khi di chuyển theo nhóm, hãy nhớ kỹ trang phục và bảng tên của người đi cạnh. Nếu phát hiện đối phương không đeo bảng tên, hoặc dưới lớp áo có đồng phục bảo vệ hoặc vệ sinh, hãy lập tức tránh xa và báo với người phụ trách.

【7. Sau khi vào lối thoát hiểm, hãy dừng lại giữa tầng chín và tầng năm để chờ chỉ thị tiếp theo. Tuyệt đối không được xuống dưới tầng năm! Nhắc lại: không được xuống dưới tầng năm!

【8. Công ty cam kết, trong buổi diễn tập này không thuê bất kỳ nhân viên bảo vệ hoặc vệ sinh nào bên ngoài. Do đó, nếu thấy có người lạ mặc trang phục liên quan, hãy lập tức tránh xa và báo cho người phụ trách!

【9. Xin hãy ghi nhớ, mục đích của buổi diễn tập là để nâng cao nhận thức an toàn và giúp mọi người nắm vững kỹ năng thoát hiểm. Cơ hội diễn tập rất hiếm hoi, mong mọi người trân trọng và tận dụng tối đa.

【Thông báo đến toàn thể nhân viên, đề nghị nghiêm túc ghi nhớ và nhắc nhở lẫn nhau cùng phối hợp chặt chẽ!】

— — —

“…Đệt, kỳ lạ thật đấy.”

Sau khi đọc kỹ bản thông báo kia một lượt, Khâu Vũ Phi thẳng thắn nhận xét.

Cô ấy cầm lấy tờ giấy đọc lại lần nữa.

“Mình không hiểu, tại sao một tờ thông báo dành cho nhân viên lại xuất hiện dưới gầm bàn?” Cô ấy trầm ngâm, “Hơn nữa vì sao lại tổ chức diễn tập phòng cháy trong một tòa nhà ma ám do hỏa hoạn mà thành? Càng kỳ quái hơn.”

“Không biết nữa,” Hứa Minh chống cằm, “Chắc lại là nghệ thuật trình diễn gì đấy?”

Khâu Vũ Phi: …?

“Cậu nghiêm túc tí đi.” Cô ấy vỗ Hứa Minh một cái, lại rơi vào trầm tư. Nhìn chằm chằm hai dòng cuối thông báo một lúc, mắt cô ấy bỗng sáng rỡ.

“Này, Minh Minh, cậu nói xem, có khi nào… đây thật ra là phần hướng dẫn vượt ải không?” Khâu Vũ Phi vỗ tay, “Buổi diễn tập phòng cháy vào thứ Tư thật ra chính là một màn vượt ải, mà đi theo chỉ dẫn để vào lối thoát hiểm, chính là cách thoát đúng. Chỉ cần vượt ải xong, là bọn mình có thể ra ngoài!”

Nếu thế thật, thì những câu từ trong thông báo vốn có vẻ ám chỉ điều gì đó, đặc biệt là hai dòng cuối, cũng hoàn toàn hợp lý — vì vốn dĩ chúng chính là gợi ý thoát ải!

Hứa Minh: “…Thế còn mấy nhân viên bảo vệ với vệ sinh được nhắc đến thì sao?”

Khâu Vũ Phi: “Ừm, có khi là kiểu quái vật mình sẽ gặp lúc đang vượt ải?”

“Cậu tưởng đang chơi Mario à?”

Hứa Minh mím môi, im lặng một chút rồi khẽ thở ra.

“…Nói thật, suy đoán của cậu không phải là không có lý. Nhưng tất cả đều dựa trên một tiền đề.”

Khâu Vũ Phi: ?

“Đó là, Hoành Cường hoặc cái người viết bản thông báo đó thật sự muốn bọn mình thoát ra ngoài.” Hứa Minh nói, “Chuyện này liên quan đến lập trường. Vậy nên, trước khi xác định được lập trường của đối phương, mình nghĩ tốt nhất là cứ hành động cẩn thận.”

“Bởi có những lời khuyên, nhìn thì có vẻ chân thành, thật ra lại chỉ muốn dụ người ta đi chết. Với cả, bọn mình cũng chưa chắc chắn bản thông báo này là viết cho bọn mình mà.”

Khâu Vũ Phi: …

?!

Không, khoan đã, ý là sao? Không viết cho bọn mình thì là cho ai? Trong cái chỗ quỷ quái này còn có người khác nữa à??

Khâu Vũ Phi trợn tròn mắt, nghiền ngẫm lời Hứa Minh, bỗng cảm thấy da đầu tê rần—

Cứ như để đáp lại sự tưởng tượng của cô, một tràng tiếng bước chân đột ngột vang lên.

Gấp gáp, dè dặt, âm thanh không lớn, dường như còn cố ý đè thấp — và nghe rất rõ ràng, đang hướng về phía cả hai người bọn họ…

Khâu Vũ Phi giật nảy, sợ hãi nhìn sang Hứa Minh. Người kia vội giơ tay ra hiệu im lặng, rồi kéo cô cùng rút vào phòng họp — may mà sau cái tiết mục ‘quản lý thị sát’ vừa rồi, căn phòng này đã được mở lại, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

Chốc lát sau, cửa phòng pha trà lại bị đẩy ra lần nữa, một bóng người gầy gò, thở hổn hển bước vào khu văn phòng.

Là một người phụ nữ tóc ngang vai, chừng ba mươi tuổi, mặc áo len dệt màu dịu, nhưng giữa lông mày lại lộ rõ vẻ sắc lạnh, ánh mắt quét qua xung quanh khiến người ta liên tưởng đến đại bàng đang săn mồi.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt cô ta đã xuyên qua bức tường kính của phòng họp, khóa chặt vào hai người bên trong.

Rồi thấy cô ta thở hắt ra, nặng nề buông bình xịt hơi cay trên tay xuống.

“Cả hai đứa cũng ở đây à.” Cô ta vén tóc, ánh mắt phức tạp nhìn qua, “Không phải chín giờ hai đứa đã tan ca rồi sao?”

Khâu Vũ Phi: “……”

“Minh Minh,” cô lập tức ghé sát Hứa Minh, hạ giọng, “Mình hình như lại thấy ảo giác rồi.”

“Mình thấy bà sếp siêu dữ của mình đang đứng ngoài kia trừng mắt nhìn mình, còn lăm lăm bình xịt hơi cay nữa.”

Hứa Minh: …

Cô hơi gượng cười với người phụ nữ bên ngoài phòng họp, rồi giơ tay vỗ vai Khâu Vũ Phi.

Không chút nể nang mà phá tan ảo tưởng của đối phương:

“Con nhỏ này, nói gì ngốc thế.”

“Bên ngoài kia vốn dĩ chính là sếp của cậu mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play