Ở phía bên kia.
Trong khu văn phòng phía bên phải của “Công ty tư vấn Hoành Cường”.
Hứa Minh và Khâu Vũ Phi đang ở trong một phòng họp, cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách.
— Tuy 《Nội quy nhân viên》 có đề cập đến yêu cầu công việc, nhưng thông tin trong tay bọn họ hiện tại vẫn quá ít. Để chắc ăn, trước hết vẫn nên lục soát một lượt.
Việc bắt đầu từ phòng họp cũng là ý tưởng của cô:
Khu văn phòng của Hoành Cường tuy rộng nhưng bố cục lại rất gọn gàng. Trung tâm là khu bàn làm việc lớn nối liền với nhau, mỗi chỗ đều có máy tính và bàn phím, nhìn sơ qua cũng phải mười mấy dãy bàn. Bên trái là phòng tiếp khách và phòng trà, xa hơn nữa là mấy dãy hành lang, chưa rõ sẽ dẫn đến đâu.
Còn bên phải là cụm phòng họp và văn phòng. Hứa Minh suy tính rồi quyết định bắt đầu từ phía này, lý do rất đơn giản:
Thứ nhất, không gian ở đây khá rộng, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng dễ xoay xở. Thứ hai, các phòng ở đây đều dùng tường kính trong suốt, chỉ cần quay đầu là thấy được khu bàn làm việc bên ngoài, tầm nhìn rộng hơn, quan sát cũng hiệu quả hơn.
Thứ ba, trong các phòng họp đều có ổ cắm đa năng, tiện cho cô sạc điện thoại. Cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất —
Cô đã đi kiểm tra rồi, tổng cộng ba phòng họp, tất cả đều đang trống.
Trên cửa phòng họp có bảng chỉ dẫn có thể tự điều chỉnh, một mặt ghi [Đang sử dụng], một mặt ghi [Đang trống]. Trước cửa còn có một bàn nhỏ đặt 《Đơn xin sử dụng》 và bút.
Hứa Minh và Vũ Phi vốn không định ở đây lâu, tức là không cần đăng ký, có thể tự treo bảng [Đang sử dụng] lấy cớ là đang họp — nói cách khác, nếu quy tắc trong《Nội quy nhân viên》 là thật, thì phòng họp sẽ trở thành vùng an toàn tạm thời của họ.
Nhìn vào kết quả thì đúng là vậy thật, trong quá trình tìm kiếm, bọn họ không gặp phải thứ gì kỳ quái nữa… ít nhất thì bên trong phòng họp là vậy.
Còn bên ngoài thì không chắc.
Ban đầu Khâu Vũ Phi không nhận ra điểm này, cho đến khi trong lúc tìm kiếm, cô ấy vô tình ngẩng đầu lên.
— Rồi phát hiện ngoài tấm kính vốn đang trống không, không biết từ lúc nào đã có một đám người đứng đầy.
Sắc mặt nhợt nhạt, nét mặt cứng đờ, mặc đồng phục công sở giống nhau, đeo bảng tên giống nhau, cứ thế đứng im ngoài tấm kính, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Rồi ngay khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Khâu Vũ Phi, bọn họ lại đồng loạt nhếch môi, nở một nụ cười đều tăm tắp.
Khâu Vũ Phi: “…”
Nói sao nhỉ, giống như lúc chụp ảnh tập thể, rõ ràng mặt ai cũng cứng đờ, nhưng vẫn cố gắng gượng cười cho ra vẻ vui vẻ.
Khâu Vũ Phi không biết bọn họ cười cái gì, dù sao thì cô ấy cũng chẳng thể nào cười nổi vào lúc này.
Ngay lúc cô ấy chậm rãi giơ tay định gọi Hứa Minh sang cứu viện thì tất cả cảnh tượng ngoài kia lại đột ngột biến mất.
Lạ lùng là, rõ ràng Hứa Minh đứng cùng phía với cô, vậy mà lại không thấy gì hết.
“… Gì kỳ vậy chứ.” Khâu Vũ Phi hít hít mũi, vừa lật cái tủ bụi bặm trước mặt vừa cáu kỉnh nói: “Sao ma cũng chọn người để bắt nạt vậy, cứ nhằm vào mình mà hù dọa.”
“Cũng chưa chắc là chỉ dọa mình cậu, có khi cậu chỉ vô tình trúng đúng cái thời điểm đó thôi.” Hứa Minh đáp, “Cậu từng xem phim kinh dị chưa? Trong đó không phải toàn kiểu như vậy à, đùng một cái hiện ra ảo ảnh —jumpscare, hiểu không?”
Khâu Vũ Phi: “…” Cảm ơn, nhưng cô ấy không muốn hiểu cho lắm.
“Tóm lại, cậu chỉ cần nhớ kỹ: những ảo giác trong khu vực quái đàm phần lớn là để khuếch đại nỗi sợ của cậu. Cho nên lần sau nếu lại thấy, chỉ cần nó không tấn công thật, thì khỏi cần để tâm, cứ coi như mấy nhóm phụ họa, hiệu ứng sân khấu là được.” Hứa Minh còn chu đáo bổ sung.
Khâu Vũ Phi: …
Tuy mình cảm nhận được là cậu thật lòng muốn dạy mình, nhưng cậu không cảm thấy yêu cầu này hơi cao à?
Không biết nên đáp thế nào, cô ấy chỉ đành quay lại tập trung lật tủ trước mặt. Rồi tò mò hỏi: “Này Minh Minh, cậu thường gặp mấy chuyện như thế này à?”
Hứa Minh: “Cũng không hẳn. Lúc học cấp hai, cấp ba thì gặp nhiều hơn, sau khi trưởng thành thì gần như không còn gặp nữa.”
Chính xác mà nói, từ sau khi tốt nghiệp cấp ba là không còn đụng phải — nên hôm nay khi phát hiện có chuyện bất thường, cô cũng đã hoảng một chút.
“Hơn nữa… nói sao nhỉ… kiểu quái đàm có điều kiện như thế này cũng là lần đầu tiên mình gặp.” Hứa Minh theo bản năng nhìn quanh bốn phía, giọng nhỏ lại, “Nói thật thì mình cũng đang trong quá trình làm quen.”
Khâu Vũ Phi: “……”
……?!
“‘Có điều kiện’ là sao chứ?” Cô ấy hơi hoảng, tim lại đập thình thịch, “Ý cậu là rất lớn, hay là rất nguy—”
“Sạch sẽ, gọn gàng, rộng rãi, hiện đại.”
Câu còn chưa dứt, đã nghe Hứa Minh nói tiếp, giọng còn pha chút cảm khái:
“Trang trí hợp lý, thiết bị đầy đủ, đèn chiếu sáng ổn định, nhìn một vòng không thấy máu me hay vết bẩn nào bằng mắt thường, trong không khí cũng không có mùi gì nồng nặc. Rác cũng bỏ đúng nơi quy định… Không có con quái nào lao thẳng tới sát mặt, cũng không có âm thanh kỳ lạ tự nhiên phát ra…”
“Chưa kể nước và điện còn miễn phí. Mình vừa xem thử, trong phòng trà còn có sofa và ghế massage. Máy lạnh cũng còn dùng được, dù bên trong bị kẹt tóc… À đúng rồi, cả nhà vệ sinh cũng rất sạch, còn tự động xả nước nữa!”
Đón lấy ánh mắt khó hiểu của Khâu Vũ Phi, Hứa Minh thở dài thật sâu, cuối cùng đưa ra kết luận:
“Nếu là nơi cho con người sinh hoạt thì chỉ được coi là bình thường, nhưng nếu là khu vực quái đàm thì phải nói là quá ổn rồi. Chỉ riêng ánh sáng ổn định như vậy, mình có thể chấm hẳn năm sao!”
Vừa dứt lời, đèn trần trong phòng họp rất biết điều mà chớp tắt một cái.
Hứa Minh: …
Hứa Minh: Được lắm, giờ chỉ còn bốn sao thôi.
Khâu Vũ Phi im lặng.
Nói thật lòng, Minh Minh à, thời thiếu niên của cậu rốt cuộc đã trải qua những gì vậy?
Vũ Phi rất tò mò, nhưng không dám hỏi. Cô ấy nghĩ tới nghĩ lui, sáng suốt quyết định bỏ qua chủ đề này, tiếp tục lục tìm trong cái tủ trước mặt.
Từ tầng trên lật xuống tầng dưới, bất chợt thấy mấy tờ giấy nhàu nát, trong lòng khẽ động, lập tức rút ra. Một lúc sau, gương mặt lại hiện lên biểu cảm khó tả.
“Cậu tìm thấy gì à?” Hứa Minh lập tức quay sang, “Viết cái gì thế?”
“… Ừm, coi là vậy đi.” Khâu Vũ Phi tiện tay đưa tờ giấy qua, giọng có phần chán nản, “Lại là một tờ giấy ghi ‘Tôi yêu Hoành Cường’. Vô dụng.”
Nói thật thì từ nãy giờ bọn họ chẳng tìm kiếm được thông tin gì hữu ích —
Dù mấy phòng họp này trông có vẻ rộng rãi, nhưng thực tế lại chẳng giấu được bao nhiêu thứ. Ngay cả những tập hồ sơ đặt ở vị trí dễ thấy, trong đó cũng toàn mấy nội dung lặp đi lặp lại — hoặc là “Làm việc chăm chỉ”, hoặc là “Tôi yêu Hoành Cường”.
Tờ mới tìm thấy này cũng vậy… chỉ khác là nhàu hơn chút thôi.
Thế thì tính làm gì chứ, ngoài đời đã bị mấy ông sếp vô nhân tính tẩy não, đến nhà ma còn bị ông sếp không phải người tiếp tục tẩy não?
Khâu Vũ Phi bỗng thấy hơi bi ai — cô ấy phát hiện lời Hứa Minh nói thật ra rất đúng, lúc con người buồn bã, cảm giác sợ hãi hình như cũng vơi đi đôi chút.
Cô ấy quay đầu, thấy Hứa Minh vẫn đang chăm chú nhìn tờ giấy “Tôi yêu Hoành Cường”, không khỏi ngẩn ra: “Sao thế? Trên đó có gì lạ à?”
“… Cũng không hẳn.” Hứa Minh ngẫm nghĩ rồi nói, “Chỉ là bản thân tờ giấy này… có chút đáng chú ý…”
Khâu Vũ Phi: “Mình biết, nó nhàu lắm.”
“Không chỉ vậy.” Hứa Minh giơ tờ giấy lên, “Hồi nãy mấy tờ mình tìm thấy hình như không có vết rách nào đúng không?”
“?” Khâu Vũ Phi nhìn kỹ, quả nhiên thấy thật — mép tờ giấy này có hai chỗ bị xé rách rõ ràng. Nhìn qua chẳng khác nào bị ai đó giật khỏi tập tài liệu được bấm ghim.
Khâu Vũ Phi: “… Vấn đề là, cho dù nó có hơi khác chút đi nữa… thì trên đó vẫn viết ‘Tôi yêu Hoành Cường’ mà?”
Vẫn là cả đống dòng “Tôi yêu Hoành Cường” ấy, nhìn mà rợn cả người.
Hứa Minh nghĩ ngợi một lúc, nhưng vẫn cất tờ giấy vào túi.
“Chưa chắc đâu, cứ xem thêm đã.” Cô vừa nói vừa tiện tay gấp giấy lại nhét vào túi xách. Nhưng ngay khi tờ giấy rơi vào túi, trong đầu cô lại vang lên một âm thanh kỳ quái:
“Chậc.”
Hứa Minh: …
“Minh Minh?” Khâu Vũ Phi nghiêng đầu dò hỏi: “Cậu lại phát hiện gì à?”
“…Không có gì.” Hứa Minh không đáp, chỉ lướt mắt nhìn túi xách như không có chuyện gì xảy ra.
“Ổn rồi.” Cô nhún vai, đeo túi xách lên vai như bình thường.
“Phòng họp bên này chúng ta xem cũng gần hết rồi, hay là ra ngoài tìm thử…”
Lời còn chưa dứt, cô như đột nhiên để ý điều gì, giọng nói bỗng ngưng lại.
Khâu Vũ Phi nghi hoặc quay sang nhìn theo ánh mắt cô, nét mặt lập tức thay đổi.
— Chỉ thấy trên cánh cửa phòng họp, tấm bảng ghi [Đang sử dụng] vốn treo cố định, chẳng biết từ lúc nào lại đang… nhẹ nhàng đung đưa.
Ban đầu lắc rất nhẹ, nhưng biên độ càng lúc càng lớn. Và rồi, ngay trước mặt hai người, tấm bảng đó tự mình xoay ngược lại —
Mặt ngoài đổi thành: [Đang trống].
“…”
Khâu Vũ Phi thấy vậy thì giật thót, lập tức quay phắt sang Hứa Minh. Cô ra hiệu trấn an, rồi cẩn thận bước lên, thử đưa bảng trở lại trạng thái [Đang sử dụng].
…Nhưng ngay giây tiếp theo, bảng lại quay ngược trở lại.
Một lần nữa lật về [Đang trống].
“Rắc rối rồi.” Hứa Minh bình thản nói, “Cái bảng này biết tự xoay.”
Khâu Vũ Phi: “…”
“Lúc này rồi mà cậu còn đùa được à?!” Tim cô ấy đập loạn cả lên, “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không phải lật bảng là an toàn sao… Chẳng lẽ cái ‘quy tắc’ kia là để lừa chúng ta vào đây giết à?!”
“Không.” Hứa Minh lắc đầu, “Khó có khả năng đó.”
“Khi một quy tắc có hiệu lực, nó sẽ không nói dối. Cũng sẽ không đột ngột thay đổi.”
Nếu đã thay đổi… thì chỉ có một khả năng.
Như thể vừa hiểu ra điều gì, Hứa Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Gần như cùng lúc đó, trong đầu cô vang lên giọng nói mơ hồ:
“A, thật không đúng lúc chút nào.”
“Vận may của các cô đúng là tệ thật đấy.”
…?
Hứa Minh hơi nhíu mày, nhưng không đáp lại. Ánh mắt cô vẫn tiếp tục rà soát khu vực bên ngoài. Chẳng bao lâu, cô đã nhìn thấy điều mình cần tìm—
Ngay trên bàn nhỏ ngoài phòng họp, chẳng biết từ bao giờ lại xuất hiện thêm một tờ giấy.
Có thể vì khoảng cách nên Hứa Minh không nhìn rõ lắm. May mà Khâu Vũ Phi mắt tinh, nhanh chóng đọc được dòng chữ ghi trên đó:
【Trong thời gian đặc biệt, phòng họp sẽ tạm ngưng sử dụng. Đề nghị toàn bộ nhân viên rời đi ngay lập tức.】
【Nhắc lại: Trong thời gian đặc biệt, phòng họp sẽ tạm ngưng sử dụng. Đề nghị toàn bộ nhân viên rời đi ngay lập tức.】
“…Quả nhiên.” Hứa Minh thầm rùng mình.
Quy tắc thông thường, khi đã có hiệu lực, sẽ không đột ngột thay đổi. Nếu nó bỗng dưng vô hiệu, chỉ có thể là—
Đã xuất hiện một quy tắc mới, có ưu tiên cao hơn, mạnh mẽ hơn.
— — —
Cùng lúc đó.
Trong một căn phòng ở nơi xa, gã đàn ông ngồi trước màn hình máy tính hít sâu một hơi, hứng khởi ngồi thẳng dậy.
“Gì vậy?” – người phụ nữ bên cạnh khó hiểu liếc sang – “Sắp có người chết rồi à?”
“Chưa, nhưng sắp rồi.” Gã đàn ông chăm chú nhìn màn hình, “Cô không để ý thời gian sao? Trong khu vực quái đàm này, sắp đến… 11 giờ rưỡi rồi!”
Người phụ nữ: “Thì sao?”
Gã đàn ông: “Thì sắp tới khúc vui nhất chứ sao—”
Hắn bắt đầu cười khặc khặc:
“Tôi từng ‘cày map’ quái đàm này rồi. Nếu nhớ không lầm, chính là vào giờ này, tại đúng chỗ này… sẽ đến phần hấp dẫn nhất – kích thích đến thèm ăn luôn!”
“Đợi xem, đảm bảo cô sẽ thấy cực kỳ thú vị!”