Chủ nhật · 9 giờ tối

Theo lý thì đây là thời gian nghỉ ngơi, nhưng văn phòng của “Truyền Thông Tiểu Lộc” vẫn sáng đèn rực rỡ. Tiếng gõ bàn phím lách cách và những tiếng nói do cố tình hạ giọng đan xen vào nhau, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng húp mì, tất cả lại tạo nên một cảm giác yên tĩnh kỳ lạ.

Tại vị trí làm việc của mình, Hứa Minh đang vật lộn với một tấm poster đáng ghét. Màn hình điện thoại bên cạnh không ngừng sáng lên, từng tin nhắn liên tiếp nhảy ra:

[Não có vấn đề: Hứa Minh! Đừng giả chết nữa, thấy thì trả lời cái đi!]

[Não có vấn đề: Dù gì cũng là người một nhà, không thể để tôi bớt lo lắng chút được à?!]

[Não có vấn đề: Kỳ nghỉ ngắn này đừng về nữa, tôi sẽ dẫn Linh Linh đi du lịch thư giãn.Cô tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.]

[Não có vấn đề: Nó đâu có cố ý, sao lòng dạ cô nhỏ nhen vậy? Tôi nhớ trước kia cô đâu phải người như thế.]

[Não có vấn đề: Tôi đã nói Linh Linh sức khỏe không tốt, cô chấp nhặt với nó làm gì?]

“……”

Tin nhắn vừa dừng thì điện thoại lại bắt đầu rung. Cuộc gọi đến vẫn là từ “Não có vấn đề”. Hứa Minh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, thuận tay tắt máy, một lát sau đối phương lại gọi tiếp.

“Ừm... Minh Minh?” Đúng lúc một đồng nghiệp tới tìm Hứa Minh, thấy vậy hơi khựng lại, “Có người gọi điện cho cậu kìa.”

“À, kệ đi. Đồ ngốc thôi.” Hứa Minh bình tĩnh nói, tiện tay cầm điện thoại, dứt khoát cúp máy rồi cho vào danh sách chặn, sau đó quay sang nhìn người bên cạnh, “Có chuyện gì vậy?”

“Ừm.” Cô đồng nghiệp cười ngại ngùng, “Là tấm poster tuyên truyền cho chương trình mới, bản nội dung lại vừa sửa lần nữa, vừa gửi mail cho cậu. Phiền cậu sửa lại poster chút nhé...”

“Lại sửa nữa à?” Hứa Minh ngẩn ra, mở hộp thư, “Sửa nhiều không?”

“Không không, chỉ sửa vài câu khẩu hiệu thôi.” Cô đồng nghiệp vội nói, “Dù gì chương trình cũng tên là ‘Người Chấm Dứt Quái Đàm’ mà, bên lên ý tưởng bảo là phải dùng từ ngữ kịch liệt hơn, u ám hơn...”

…Sửa vậy có tác dụng gì chứ?

Vẫn cứ quê mùa.

Hứa Minh thật lòng thấy khó hiểu, nhưng nghĩ rồi cũng chẳng nói gì, xác nhận lại nội dung với đối phương xong thì mở Photoshop ra, ngoan ngoãn bắt đầu sửa.

——【Người Chấm Dứt Quái Đàm】. Về kế hoạch này, Hứa Minh thật ra không hiểu rõ lắm. Chỉ biết sơ sơ đây là chương trình mới mà công ty truyền thông nhỏ này đang chuẩn bị, chuyên đi khám phá quái đàm. Hiện đã ghi hình thử hai tập, nội dung đại khái là đến mấy tòa nhà có lời đồn kinh dị để quay video...

Cách làm tuy cũ rích nhưng vẫn có người thích xem. So với phim kinh dị thông thường, kiểu khám phá nhà ma ngoài đời thực thế này dường như càng kích thích dây thần kinh ưa mạo hiểm của một số người hơn. Nhất là dạo gần đây xuất hiện mấy chuyện quái đàm rất “đời thường”, luôn khiến người ta cảm thấy như đang xảy ra ngay cạnh mình, càng kích thích hơn.

Nhưng Hứa Minh lại không mấy lạc quan về loạt chương trình này.

Theo cô thấy, thay vì mang theo bùa chú, thánh giá giả vờ nghiêm túc, những người quay phim đó nên mang mũ bảo hộ và dây an toàn thì hơn. Bởi vì mấy nơi bọn họ đi tới, không ít cái là nhà sắp bị tháo dỡ... Ban đêm mò đến mấy chỗ như vậy, lỡ xảy ra chuyện thì đến gọi taxi còn chưa chắc được.

Nghĩ đến đây, Hứa Minh vô thức liếc nhìn mấy chỗ ngồi trống gần đó, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt. Khi ánh mắt rơi vào tấm poster đang chỉnh sửa trước mặt, cô lại hơi khựng lại, thầm kêu “ôi trời” trong lòng.

Xấu hổ thật, sửa nhầm rồi — có lẽ là do nãy hơi lơ đễnh, dòng chữ gốc “Người Chấm Dứt Quái Đàm” lại bị cô sửa thành “Văn Phòng Giải Tỏa Quái Đàm”.

…Nhưng mà, nghe cũng thú vị đấy chứ.

Ít nhất trong mắt cô, còn thú vị hơn cái tên “Người Chấm Dứt Quái Đàm”. Cũng hợp với bố cục hiện tại hơn.

Hứa Minh nghĩ ngợi rồi dứt khoát lưu riêng một bản của tấm poster này. Đang định tiếp tục chỉnh sửa, thì sau lưng vang lên tiếng bước chân, một gương mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện bên cạnh.

“Minh Minh…” Khâu Vũ Phi đeo túi xách nhỏ, nhìn Hứa Minh đầy mong chờ, “Cho mình hỏi, cậu còn bao lâu nữa mới về vậy?”

“Còn chút việc phải sửa, nhanh thôi.” Hứa Minh ngạc nhiên nhìn cô, “Sao vậy?”

“Vậy mình đợi cậu rồi cùng về nhé.” Khâu Vũ Phi thở dài, “Không biết sao mà đèn ngoài công ty đều tắt hết rồi, tối om à, mình không dám ra một mình.”

Hứa Minh: “……”

“Đã vậy thì mình đi luôn bây giờ đi.” Hứa Minh nghĩ một chút rồi dứt khoát lấy USB ra, sao chép một loạt file poster vào, “Còn lại không nhiều, mang về làm cũng được.”

“Ôi, cảm ơn cậu! Mai mình mời cậu trà sữa nhé!” Khâu Vũ Phi mừng rỡ cảm ơn liên tục, Hứa Minh lắc đầu, lại kỳ lạ nhìn cô một cái: “Sao cứ xoa tay mãi thế? Lạnh à?”

“Đừng nhắc nữa, bên chỗ mình không biết điều hòa hỏng hay gì, tự dưng lạnh toát. Vẫn là bên cậu ấm hơn.” Khâu Vũ Phi thở phào, “Minh Minh có mang đồ nặng gì không? Để mình giúp cho... Ủa? Cái này là gì vậy? Lạ ghê.”

Thấy quyển sổ ở góc bàn, Khâu Vũ Phi hơi kinh ngạc trợn mắt.

Quyển sổ không lớn, cỡ bằng hai bàn tay chụm lại, mỏng dính. Điều khiến người ta ngạc nhiên là bề mặt nó — cả bìa trước lẫn bìa sau đều được phủ một lớp chất sáp màu nâu, lồi lõm không đều, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng đặc biệt.

“Cái này á?” Hứa Minh liếc nhìn, “Lần trước mình mua đồ online được tặng kèm đấy. Nhìn màu mè vậy thôi chứ chỉ là sổ ghi chú bình thường.”

Thậm chí chất giấy cũng chẳng ra gì. Nếu nhất định phải nói ngoài cái bìa có gì đặc biệt thì chỉ có trang đầu tiên — nơi in sẵn một dòng chữ:

“Sổ Quy Tắc Số Chín.”

Nét chữ đỏ ngoằn ngoèo, xấu chẳng ra sao. Hứa Minh cũng chẳng để tâm, lấy dùng làm sổ nháp luôn.

Cô tiện tay nhét quyển sổ vào túi, đứng dậy gọi Khâu Vũ Phi cùng đi ra ngoài.

Đẩy cửa công ty ra, quả nhiên hành lang bên ngoài tối đen như mực. Nhìn khắp tầng, ngoài công ty bọn họ ra, không còn chút ánh sáng nào, chỉ có biển chỉ dẫn lối thoát hiểm trên tường phát sáng màu xanh lục u ám.

Tòa văn phòng này chủ yếu dùng tường kính, lúc đi dọc hành lang, trên tường còn phản chiếu bóng người lờ mờ, di chuyển theo từng bước chân, đúng là có chút rùng rợn.

“Đúng không!” Khâu Vũ Phi lập tức ôm lấy tay Hứa Minh, “Trước kia tan làm muộn cỡ nào thì tầng này cũng còn sáng đèn. Hôm nay không hiểu sao các công ty khác về hết, đèn hành lang cũng không bật... tối thui luôn, dọa chết người.”

“Chứng tỏ giờ đây chỉ còn mấy đứa xui xẻo như tụi mình là còn đang tăng ca ngày chủ nhật thôi.” Hứa Minh thở dài, kéo Vũ Phi đi về phía trước, “Mình không thấy sợ, chỉ thấy... thê lương.”

Khâu Vũ Phi: “……”

Cũng đúng thật.

Công ty của bọn họ nằm ở cuối phía bắc tầng bảy của tòa nhà, chính là chỗ xa thang máy nhất. Hứa Minh và Vũ Phi dùng điện thoại soi đường, đi qua một khúc ngoặt thì ngay cả ánh đèn từ công ty cũng không còn thấy nữa, trong tầm mắt chỉ còn lại vệt sáng nhỏ hẹp do đèn pin soi được.

“Cậu không sao chứ.” Nhận thấy Khâu Vũ Phi đang run run bám chặt lấy tay mình, Hứa Minh không nhịn được quay sang nhìn, “Trước giờ mình đâu thấy cậu nhát như vậy đâu?”

“Cũng tại mấy người bên nhóm quay phim ấy, cứ ngồi đó kể chuyện về Công ty Hoành Cường…” Vũ Phi lầm bầm oán trách, Hứa Minh hơi nhướng mày: “Công ty Hoành Cường? Cái tên nghe quen quen đấy.”

“A, chính là cái mà Tiểu Trương với mấy người kia đi quay tối nay đó.” Khâu Vũ Phi nói, “Công ty tư vấn Hoành Cường ấy.”

Nói ra thì, đây cũng là một câu chuyện đã được truyền miệng từ rất lâu rồi — nghe nói ở vùng ngoại ô bên thành Bắc có một tòa nhà văn phòng bỏ hoang. Nơi đó từng thuộc chi nhánh của một công ty tên là Hoành Cường. Kết quả là một lần nọ tòa nhà bị cháy, toàn bộ chi nhánh bị tổn thất nghiêm trọng, đặc biệt là tầng chín trên cùng, lúc đó có rất nhiều người không kịp thoát ra.

“Sau vụ hỏa hoạn, trụ sở chính đã chuyển chi nhánh đến nơi khác. Tòa nhà kia cũng bị bỏ không. Nhưng người dân xung quanh lại thường nghe thấy trong đó có tiếng người hoạt động vào các ngày trong tuần. Thỉnh thoảng còn có người nói là đến để ‘phỏng vấn’ nữa đấy.”

Trong hành lang tối om, Khâu Vũ Phi vừa áp sát người Hứa Minh vừa khẽ kể lại câu chuyện cô nghe được từ mấy đồng nghiệp khác:

“Thế là có lời đồn nói rằng những nhân viên bị chết trong vụ cháy kia đã mãi mãi kẹt lại trong tòa nhà đó. Họ không biết rằng công ty đã chuyển đi rồi, vì thế họ vẫn tiếp tục làm việc như trước đây, lặp đi lặp lại từng ngày như khi còn sống. Thậm chí còn thông qua đủ kiểu kênh, tuyển thêm nhân viên mới. Mà một khi nhận lời mời gia nhập công ty đó rồi — thì sẽ chẳng bao giờ rời đi được nữa...”

Hứa Minh: “……”

Hứa Minh: “Ồ.”

“Ồ?!” Khâu Vũ Phi ngạc nhiên nhìn cô, “Chỉ vậy thôi á?”

Hứa Minh: “Không thì sao?”

“Ít nhất cũng nên tỏ ra sợ sệt một chút đi chứ... Cậu như vậy làm mình thấy bản thân nhát gan quá.” Khâu Vũ Phi lẩm bẩm, căng thẳng liếc nhìn bốn phía, tay ôm chặt lấy cánh tay Hứa Minh hơn, “Hơn nữa, cậu không thấy câu chuyện này mà kể trong hoàn cảnh như vầy thì hiệu quả gấp đôi à? Cũng là tòa nhà văn phòng đó thôi, khiếp chưa kìa.”

“Phần lớn thời gian, con người thường tự hù dọa chính mình. Tưởng tượng mới là cội nguồn của sợ hãi.” Hứa Minh nói đầy nghiêm túc, “Mình từng nghe đến một cách nói khác. Nỗi sợ là khe hở trong lòng người, khe hở đó càng lớn, thì càng dễ bị thứ gì đó thừa cơ lẻn vào.”

Khâu Vũ Phi tặc lưỡi, không nhịn được đập nhẹ một cái vào người cô. Hứa Minh bật cười, rồi nói tiếp: “Nếu cậu thấy sợ quá, mình có một cách có thể thử xem này.”

Khâu Vũ Phi: “?”

“Hãy thử đổi góc nhìn đi, đừng dùng logic thông thường để giải nghĩa những thông tin cậu nhận được, đồng thời thử dẫn kết luận sang một hướng có thể kích thích cảm xúc khác của cậu.” Hứa Minh vỗ vỗ tay cô, “Ví dụ, cậu nói tòa nhà bị bỏ hoang từng có người chết, ngày thường vẫn nghe tiếng hoạt động, rất đáng sợ, đúng không?”

Khâu Vũ Phi: “Ừm.”

“Giờ thì, đổi cách nghĩ.” Hứa Minh nhẹ giọng dụ dỗ, “Người ta có bị ma ám thì cũng chỉ xảy ra vào ngày thường. Còn bọn mình thì sao, chủ nhật còn phải tăng ca, hơn chín giờ rồi mà còn chưa về đến nhà. Sáng mai chín giờ lại phải đến làm. Tính cả việc điều chỉnh nghỉ bù, một tuần phải làm liền bảy ngày đấy.”

Khâu Vũ Phi: “……”

Hứa Minh: “Chúng ta còn là sinh viên mới ra trường, thực tập sinh chưa có bảo hiểm xã hội hay phúc lợi gì.”

Khâu Vũ Phi: “……”

Hứa Minh: “Sao, giờ còn thấy sợ không?”

Khâu Vũ Phi: “……”

“Thật ra, mình vẫn thấy sợ.” Im lặng một lúc, Khâu Vũ Phi thành thật nói, “Chỉ là bây giờ so với sợ, mình càng muốn lao đến nhà tên sếp ngốc đó để tát cho hắn một cái.”

“Đấy là tiến bộ rồi đó.” Hứa Minh mỉm cười hài lòng.

Khâu Vũ Phi: “Nhưng bản chất vẫn là lý sự cùn mà, đúng không?”

“Đâu có, rõ ràng là rất hợp lý mà.” Hứa Minh nghiêm túc, “A, đến rồi!”

Luồng sáng từ đèn pin quét tới phía trước, cuối cùng cũng rọi tới cửa thang máy ở cuối hành lang. Hứa Minh thở phào nhẹ nhõm, định bước tới thì ánh mắt bỗng khựng lại.

Chỉ thấy trên cửa thang máy, không biết từ bao giờ, xuất hiện thêm một tờ giấy.

“Kỳ lạ, cái gì thế này... Thông báo à?” Khâu Vũ Phi rón rén bước tới, ghé sát mặt vào tờ giấy, khe khẽ đọc:

“‘Kính gửi quý cư dân, nhằm đảm bảo thang máy của tòa nhà hoạt động bình thường và giảm thiểu nguy cơ cháy nổ, Trung tâm quản lý tòa nhà hiện đang tiến hành kiểm tra, bảo trì thang máy. Toàn bộ thang máy sẽ tạm ngừng hoạt động và sẽ được khôi phục sau khi hoàn tất bảo trì. Thời gian cụ thể sẽ được thông báo bằng văn bản. Nếu cần xuống tầng, xin vui lòng sử dụng lối thoát hiểm.’

‘Chúng tôi xin lỗi vì sự bất tiện này và mong quý cư dân thông cảm. Nếu có hành vi sử dụng thang máy trái quy định, mọi sự cố và hậu quả phát sinh sẽ do đơn vị sử dụng tự chịu trách nhiệm’…”

Khâu Vũ Phi nghi hoặc “hả” một tiếng, rồi thử đưa tay ấn nút thang máy, mặt hiện vẻ thất vọng: “Không phải chứ, thật sự không phản ứng gì luôn.”

Cô quay sang nhìn Hứa Minh: “Chán thật đấy. Vậy là chúng ta phải đi cầu thang bộ rồi.”

Nhưng Hứa Minh không đáp ngay, chỉ lặng lẽ nhìn chăm chú vào tờ giấy, mãi đến khi Khâu Vũ Phi hỏi lại lần hai, cô mới khẽ gật đầu: “Có lẽ… là vậy.”

Có lẽ?

Khâu Vũ Phi nghi hoặc quay sang nhìn, nhưng Hứa Minh không trả lời nữa, khóe môi vô thức mím chặt.

Có điều gì đó không ổn.

Rõ ràng là có chỗ nào đó rất kỳ lạ.

Cô nhớ rất rõ, lúc chạng vạng cô có ra ngoài đổ rác, khi đó tờ giấy này chưa hề xuất hiện. Hơn nữa, có ban quản lý nào mà đi bảo trì thang máy vào cuối tuần lại còn giữa đêm khuya thế này?

Mà nét chữ trên giấy cũng kỳ lạ. Phần lớn chữ bị nhòe, chỉ có dòng “Nếu cần xuống tầng, vui lòng sử dụng lối thoát hiểm” là được viết bằng bút nước, chữ rất rõ nét — lại còn cố tình nhấn mạnh dòng này, trông càng thấy kỳ cục.

Còn nữa, dấu đóng ở cuối tờ giấy…

Hứa Minh nhíu mày, đưa tay áp lên tờ thông báo, đưa mặt và đèn pin lại gần hơn nữa.

Phần ghi đơn vị ban hành thông báo không viết rõ tên, chỉ đóng một con dấu đỏ. Nhưng con dấu này đóng rất qua loa, nét mờ nhòe, méo mó, mất nét. Hứa Minh nheo mắt nhìn kỹ hồi lâu, chỉ miễn cưỡng thấy được hai chữ “công ty”, nhưng cô rất chắc chắn, đây không phải con dấu của ban quản lý tòa nhà họ đang thuê.

Chỉ riêng số chữ thôi đã không khớp rồi.

“……” Cô nghi ngờ nhìn tờ giấy thêm một lúc, nhưng cũng không phát hiện được gì thêm. Nghĩ ngợi một chút, Hứa Minh đành đứng thẳng người dậy, chuẩn bị cùng Khâu Vũ Phi đi cầu thang bộ xuống dưới.

Lối cầu thang nằm ở hướng khác, phải đi một đoạn nữa. Khâu Vũ Phi ôm chặt lấy tay Hứa Minh, lẩm bẩm không vui. Hứa Minh lặng lẽ nhìn vào lòng bàn tay mình, một lúc sau, đột nhiên cất tiếng: “Vũ Phi, cậu có thể đi cùng mình về lại công ty một lát không?”

“Hả?” Khâu Vũ Phi khựng bước, ngơ ngác, “Sao vậy?”

“Quay lại công ty một lát.” Hứa Minh vẫn giữ giọng bình tĩnh, nhưng ngón tay cầm điện thoại lại khẽ siết chặt, “Xin lỗi nhé, mình vừa nhớ ra còn để quên hộp cơm.”

“Ơ, hôm nay cậu mang cơm à?” Khâu Vũ Phi sững lại, rồi lập tức xua tay, “Không sao không sao, quay lại đi, may là cậu nhớ ra sớm, tụi mình còn chưa xuống dưới mà.”

“Ừ, cảm ơn cậu.” Hứa Minh khẽ đáp, để mặc cho Vũ Phi kéo mình quay người lại, lưng đã âm thầm toát mồ hôi lạnh.

Nhân lúc Khâu Vũ Phi không chú ý, cô lại giơ tay lên, nhìn kỹ lòng bàn tay và các đầu ngón tay mình.

——Vừa rồi khi đọc thông báo, cô đã vô thức đặt tay lên tờ giấy đó, kết quả là không biết có phải do chất lượng in quá kém không, mà trên tay cô dính đầy dấu đen.

Ban đầu cô tưởng là mực in, nhưng khi sờ thử thì cảm giác không giống. Mãi đến khi đưa tay lên ngửi, cô mới thực sự xác định được —

Thứ dính trên tay cô là tro.

Là loại tro đen sinh ra khi thứ gì đó bị thiêu rụi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play