Công ty tư vấn Hoành Cường.

Khâu Vũ Phi đương nhiên còn nhớ cái tên này. Không lâu trước đây, cô ấy chỉ vì một câu chuyện ma liên quan mà sợ đến mức đêm khuya không dám một mình đi trên đường.

“Chuyện này chắc là giả đúng không?” Cô ấy cố gắng kìm nén những cơn lạnh chạy dọc sống lưng, khó khăn tìm lời giải thích hợp lý, “Có thể chỉ là trang trí tạm thời? Tiểu Trương với mấy người họ không phải đang quay phim ở Hoành Cường sao? Có thể họ cần quay thêm một vài cảnh, nên mới phải làm bối cảnh…”

“Thôi đi, lúc chúng ta tan làm ra về, họ vẫn chưa quay xong đâu.” Hứa Minh không khách sáo bóc trần suy nghĩ tự an ủi của cô ấy, đồng thời đưa tay đặt lên vai đang co lại của cô ấy.

“Lúc này gấp cũng vô dụng. Trước hết phải nghĩ xem bây giờ phải làm thế nào.”

“Làm thế nào…?” Khâu Vũ Phi mặt càng tái, “Ngoài chạy ra còn cách nào khác không?”

“Mình nghĩ chạy thẳng cũng hơi khó.” Hứa Minh thành thật nói, “Cậu vừa thấy rồi đấy. Nếu đi ngược lại, sẽ lại về hành lang không có đèn đó…”

Hiện tại những chỗ đáng nghi là lối thoát chỉ có thang máy và cửa hành lang. Nhưng thang máy không dùng được, còn hành lang…

Hứa Minh vẫn còn bận tâm đến tờ thông báo trước đó. Hơn nữa, thông tin về hành lang cũng rõ ràng là thiếu.

Cô nhìn vào bên trong qua cửa kính. Cuối cùng quyết định đưa tay đẩy cánh cửa trước mặt ra.

Bên cạnh, Khâu Vũ Phi giật mình:

“Đợi đã, Minh Minh, cậu chắc chắn muốn vào đó sao—đó là công ty ma quỷ đấy!”

“Mình biết, nhưng không còn chỗ nào khác để đi rồi. Mà điện thoại cũng sắp hết pin, ở đây ít nhất còn có đèn.” Hứa Minh thò đầu vào, nhìn quanh, “Nếu cậu sợ thì cứ đứng ngoài chờ mình.”

Khâu Vũ Phi: “…”

Chờ thì không thể chờ được, tuyệt đối không thể chờ được! Ở trong hoàn cảnh kinh dị thế này, điều quan trọng nhất để giữ mạng là không được để một mình, đi vệ sinh cũng phải chen chung một phòng!

Khâu Vũ Phi nghiến răng, vội theo sau. Ai ngờ vừa bước vào cửa lớn thì đã nghe tiếng “bíp bíp”, cô ấy vội quay đầu lại, lát sau mới cứng đờ thu lại ánh mắt.

“Cái, cái đó, Minh Minh…”

Cô ấy cố kìm không cho mình khóc: “Ổ khóa điện tử của cửa lớn tự động khóa rồi…”

“Mình đã biết.” Hứa Minh đáp, theo thói quen lấy điện thoại ra xem một chút, im lặng một lát rồi nhanh chóng thu lại, “Yên tâm, đã vào được mà không chết ngay thì có nghĩa còn cơ hội tranh đấu. Trước hết đi xem xung quanh đã, biết đâu sẽ có manh mối hữu ích.”

“À, ý cậu là còn phải lục lọi nữa hả?” Khâu Vũ Phi nuốt nước bọt, “Nếu lại gặp phải thứ gì kỳ lạ nữa thì sao…”

“Đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy thôi. Cậu đã từng luyện võ rồi mà, sao phải sợ.” Hứa Minh nói.

Cô và Khâu Vũ Phi học cùng trường đại học bốn năm, phần nào biết rõ thực lực của nhau—Cô nàng này có võ Vịnh Xuân Quyền gia truyền, lúc đại học còn từng tham gia câu lạc bộ tán thủ.

“…” Nghĩ đến cảnh vừa rồi mình đá bay đầu của thứ gì đó, Khâu Vũ Phi có vẻ bình tĩnh hơn chút. Hứa Minh lại nói: “Hơn nữa nghĩ tích cực một chút, ít nhất bối cảnh ở đây cũng khá ổn. Trông còn khá chỉnh chu.”

Mặc dù nhìn bên ngoài khá giống Truyền Thông Tiểu Lộc, nhưng không gian thực tế rộng hơn nhiều, nhìn một lượt thấy cả dãy bàn làm việc xếp ngăn nắp, còn có khu vực pha trà và phòng tiếp khách riêng biệt… điểm quan trọng là rất sạch sẽ.

“Có thì cũng phải dám dùng.” Khâu Vũ Phi thì thầm, “Ví dụ nước trong phòng trà, dù có đi nữa thì cậu có dám uống không?”

“Nước thì không sao, uống cũng chẳng vấn đề gì.” Hứa Minh vừa quan sát vừa nói, “Chỉ cần không ăn đồ lung tung là được. Thức ăn mới là thứ nguy hiểm thứ hai.”

Đây là kinh nghiệm của cô—ít nhất theo trải nghiệm trước đây, nước và điện trong vùng có chuyện kỳ quái đều có thể dùng tạm.

Dĩ nhiên cũng có tác dụng phụ. Uống nước ở đó xong ra có thể bị cảm hoặc dị ứng; còn thiết bị điện nếu sạc ở nơi này thì ra ngoài hầu như bị hỏng.

Nhưng Hứa Minh không bận tâm. Cô chỉ mang theo một chiếc điện thoại và vốn dĩ cũng định đổi máy rồi.

Điều phiền phức hơn ngoài nước là thức ăn —bạn sẽ chẳng bao giờ biết rằng những thứ nhìn bóng bẩy đó thực chất là thứ gì bẩn thỉu, ăn vào rồi thì phải trả giá những gì.

Tin tốt là theo kinh nghiệm của cô, người sống trong khu vực quái đàm thì sẽ không bị đói. Nên chỉ cần kiềm chế cơn thèm ăn thì cũng không đến nỗi…

Hứa Minh thầm ôn lại trong đầu, còn Khâu Vũ Phi hơi ngạc nhiên, hỏi theo bản năng:

“Thức ăn là thứ nguy hiểm thứ hai? Vậy thứ nhất là gì?”

Hứa Minh nhìn cô, không giấu giếm, nói thẳng: “Quy tắc.”

Khâu Vũ Phi: “...?”

“Quy định, thông báo, bản kiến nghị, và đủ loại ghi chú. Nói rộng ra, tất cả thông tin có thể đọc hiểu đều có rủi ro.” Hứa Minh nói, đột nhiên dừng bước quan sát, đưa tay chỉ vào bức tường trước mặt:

“Xem này, giống như cái này.”

“...??” Khâu Vũ Phi ngẩn người, vô thức nhìn theo, trên bức tường có dán một tờ giấy A4 rất chỉnh tề—trên cùng viết to dòng chữ:

《 Nội quy nhân viên Công ty tư vấn Hoành Cường (Bản tóm tắt)》 

【1. Đi làm và ra về đúng giờ, không đến trễ, không về sớm.】

【2. Tuân thủ mọi sắp xếp của công ty. Tích cực hoàn thành công việc hàng ngày.】

【3. Nếu công việc trong ngày chưa hoàn thành, nhân viên phải tự giác xin tăng ca cho đến khi xong việc mới được chấm công về.】

【4. Ai cũng có thể sử dụng phòng họp. Nếu cần dùng, xin lật bảng phòng họp sang [Đang sử dụng], nếu sử dụng quá nửa tiếng mỗi lần, phải điền vào《Đơn xin sử dụng phòng họp》, khi được duyệt thì mới được dùng phòng họp chỉ định.】

【5. Xin đừng vào phòng họp đang hiển thị [Đang sử dụng]. Bất kỳ ai chưa được mời đều không được vào phòng họp [Đang sử dụng].】

【6. Xin đừng chiếm phòng họp một mình. Lãng phí là hành vi đáng xấu hổ.】

【7. Vào những thời gian đặc biệt, phòng họp sẽ tạm ngưng sử dụng, xin chú ý theo dõi thông báo.】

【8. Nếu gặp vấn đề trong công việc và cuộc sống, có thể hỏi nhân viên của bộ phận liên quan qua email, hoặc tra cứu《Nội quy nhân viên》bản đầy đủ.】

【9. Khi làm việc trong công ty phải luôn mang theo thẻ nhân viên.】

“…”

“Đây là quy tắc?” Khâu Vũ Phi thì thầm, “Ý là chúng ta phải làm theo đúng những gì nó ghi?”

Hứa Minh: “Chưa chắc, chỉ là vi phạm có thể gây rủi ro, còn tuân thủ chưa hẳn có lợi.” Mọi thứ đều phải cân nhắc.

“Nhưng tính ràng buộc của nó thì sao?” Khâu Vũ Phi lo lắng, “Chẳng hạn như ở đây nói phòng họp đã bận thì người khác không được vào, điều này chắc không chỉ áp dụng cho con người đúng không? Vậy làm sao biết những thứ không phải người… cũng sẽ tuân theo?”

“Cái đó còn phải xem quy tắc có hiệu lực hay không.” Hứa Minh thở dài, “Nếu không hiệu lực thì ai cũng có thể vi phạm. Nếu có hiệu lực thì ai cũng phải tuân thủ.”

Cô không rõ sức mạnh ràng buộc đó từ đâu mà có, nhưng ít nhất những quái đàm mà cô từng trải qua đều tuân theo luật lệ này.

Nhưng không có nghĩa quy tắc là chỗ dựa đáng tin. Rốt cuộc những kẻ lập ra quy tắc đều là những tồn tại phi nhân loại, đều từ lợi ích của chúng mà ra—người sống chỉ có thể cố gắng đoán và tận dụng mà thôi.

Hứa Minh suy nghĩ, cúi đầu xuống. Không ngạc nhiên khi phát hiện ngực mình, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc thẻ nhân viên mỏng.

Khâu Vũ Phi bên cạnh cũng vậy. Hứa Minh nhặt chiếc thẻ của mình lên xem kỹ. Trong túi nhựa bọc thẻ là vài dòng chữ rõ ràng:

【Họ và tên: Cố Minh】

【Phòng ban: Phòng mỹ thuật 】

【Mã số: GM0031】

【Đơn vị: Công ty tư vấn Hoành Cường】

Phía trên chữ là một tấm ảnh trắng đen cỡ một tấc. Trong ảnh là cô với gương mặt cứng đờ, nhưng khóe miệng lại mang nụ cười kỳ quái, bên cạnh ảnh chân dung là từng bó hoa cúc nở rộ rực rỡ——

Phải nói rằng, nhìn qua trông có vẻ ra đi rất thanh thản.

Ảnh của Khâu Vũ Phi cũng giống hệt như vậy, mà cô ấy rõ ràng bị bức ảnh xui rủi này kích thích mạnh, sắc mặt rất nhanh đã trở nên tái xanh.

Thế nhưng khi Hứa Minh còn tưởng cô lại sắp chìm vào nỗi sợ thì lại nghe cô cất tiếng, không rõ vì sao, giọng nói bỗng trở nên bình tĩnh hơn hẳn.

“Minh Minh.” Cô ấy nhìn chăm chú tấm ảnh, nói nhỏ, “Mình muốn hỏi, những cái quy tắc mà cậu vừa nói… đều là thật đúng không? Không phải bịa ra để dọa mình chứ?”

“…” Hứa Minh có chút ngạc nhiên liếc nhìn cô ấy, trầm ngâm chốc lát rồi lắc đầu: “Ừ, không phải bịa.”

“Năm hai đại học, lúc sinh nhật cậu uống say rồi nói nhảm,” Khâu Vũ Phi tiếp lời, “Lúc đó cậu nói hồi nhỏ thường xuyên gặp phải những chuyện kỳ quái——cái này cũng là thật đúng không?”

Ngập ngừng một chút, Hứa Minh nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, cái đó là thật.”

“...Được rồi, mình hiểu rồi.”

Khâu Vũ Phi nói xong, thở phào một hơi thật sâu, rồi ném luôn tấm thẻ nhân viên đi.

“Vậy thì, tất cả những chuyện sắp tới, mình đều nghe theo cậu hết.” Cô ấy chậm rãi nói, giọng vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng rõ ràng đang cố giữ bình tĩnh, “Cậu bảo mình làm gì thì mình sẽ làm cái đó.”

Hứa Minh: “…”

“Nếu đã vậy thì.” Cô dứt khoát chìa tay ra, “Đầu tiên đưa mình năm nghìn…”

“Nếu cậu còn thích chọc cười như vậy, mình sẽ đánh đấy.” Khâu Vũ Phi kịp thời bổ sung.

“….”

“Mình chỉ là muốn giúp cậu thả lỏng một chút thôi mà.” Hứa Minh lẩm bẩm, “Với lại đột nhiên cậu tỉnh táo lên như vậy cũng thật kỳ lạ. Mình cũng phải xác nhận xem cậu có còn bình thường không chứ…”

“Còn chuyện cần làm tiếp theo, chẳng phải mình đã nói rồi sao? Đừng sợ, và——tìm manh mối.”

Khâu Vũ Phi: “…?”

“Nỗi sợ chính là kẽ hở trong lòng con người. Cậu càng sợ, chúng càng dễ ảnh hưởng đến cậu.” Giọng Hứa Minh trở nên nghiêm túc, “Nên, tuy rất khó, nhưng cố gắng đừng sợ.

“Nếu thật sự sợ quá thì tìm mình. Mình có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này.”

“Còn nữa, không biết cậu có để ý không…” Cô vừa nói vừa ra hiệu cho Khâu Vũ Phi lấy điện thoại ra. Người sau nhìn vào màn hình, sắc mặt lập tức thay đổi.

“…Thời gian đã thay đổi.” Khâu Vũ Phi nói khẽ.

Lúc họ tan làm là tối chủ nhật, thế nhưng bây giờ thời gian hiển thị trên điện thoại lại là sáng thứ hai, mười giờ bốn mươi lăm.

Còn ngày tháng thì hoàn toàn bị nhòe, không thể nhìn rõ.

“Ừ.” Hứa Minh gật đầu, “Thời gian trong điện thoại đã thay đổi. Biến động này chắc chắn không vô nghĩa, vì vậy lát nữa chúng ta có thể tập trung tìm manh mối liên quan đến thời gian, còn về phần ‘công việc’ cũng cần xác nhận thêm. Ngoài ra còn có——”

Khâu Vũ Phi: “Hửm?”

“…Quy tắc.”

Chớp mắt một cái, Hứa Minh lại lần nữa thốt ra hai chữ ấy.

Khâu Vũ Phi sững lại: “Gì cơ?”

“Mình nói, việc tiếp theo là tìm thêm nhiều quy tắc hơn.” Hứa Minh nói khẽ, “Quy định, thông báo, bản kiến nghị, còn có các loại ghi chú. Nói rộng ra, tất cả thông tin có thể đọc và hiểu——tìm được bao nhiêu thì tìm bấy nhiêu.”

“Cơ hội sống sót của chúng ta có lẽ cũng nằm trong những quy tắc đó.”

— — — 

Cùng lúc đó. Trong một căn phòng khác ở nơi xa xôi.

Căn phòng tối tăm, chỉ có màn hình máy tính phát ra ánh sáng lập lòe. Hai bóng người mập mạp ngồi trước màn hình, một người đang cắm cúi ăn mì, phát ra âm thanh húp xì xụp không ngớt, người còn lại thì gác cả hai chân lên bàn máy tính, vô cùng chán nản nhìn màn hình, rồi bất chợt phá lên cười.

Trên màn hình hiện lên một phần cảnh tượng trong công ty Hoành Cường——góc quay từ trên cao chếch xuống 45 độ, vừa hay có thể thấy được Hứa Minh và Khâu Vũ Phi đang nói chuyện.

Video không có âm thanh, chỉ thấy Hứa Minh vừa nói vừa lấy sạc điện thoại từ trong túi ra.

“Cười cái gì thế?” Một bóng người uyển chuyển không một tiếng động bước vào phòng, thân thể hơi cúi xuống, cánh tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên người kẻ đang cười.

“Đang xem mấy đứa ngu.” Kẻ kia vẫn cười không ngừng, đưa tay chỉ cho cô ta, “Cái con ngốc này định dùng ổ cắm điện trong khu vực quái đàm để sạc điện thoại.”

“…Hửm?” Người phụ nữ kia ngẩng đầu liếc nhìn, khẽ cười một tiếng, “Có thể người ta chỉ không biết cái giá phải trả khi làm vậy thôi, chuyện này mà cũng đáng cười sao.”

Cô ta nhàn nhã đứng dậy, chuyển sang ngồi vào ghế bành ở góc phòng: “Đây là Hoành Cường? Trông chỉ giống như một cái cây bình thường hơi khỏe mạnh một chút, có đáng để giám sát như vậy không?”

“Dạo gần đây cô không nghe mấy tin đồn à?” Gã kia liếc cô ta một cái, nhếch miệng cười, “Có người đã luyện ra một cuốn “Sổ Quy Tắc” có khả năng tiên tri, mà điều tiên tri đầu tiên nó đưa ra chính là——

‘Sổ Quy Tắc Số Chín sẽ xuất hiện tại một khu vực quái đàm nào đó trong thành phố, vào khoảng thời gian giao giữa tháng tư và tháng năm.’”

“Sổ Quy Tắc Số Chín?” Người phụ nữ hơi ngồi thẳng người dậy, “Tiên tri cụ thể đến thế cơ à?”

“Dù sao lời tiên đoán nhận được là vậy.” Gã kia chậc một tiếng, hỏi ngược lại, “Cô biết Sổ Quy Tắc Số Chín à?”

“Không, nhưng tôi biết, một Sổ Quy Tắc có thể được đánh số như vậy thì chắc chắn sẽ có gì đó đặc biệt.” Đôi mắt cô ta xoay chuyển, ánh mắt liếc nhìn về phía màn hình, “Vậy nên, sao anh lại chọn công ty Hoành Cường?”

“Không phải chọn. Cái máy tính dở hơi này có thể giám sát ngẫu nhiên các khu vực quái đàm trong một phạm vi nhất định, tôi định tìm cái gì đó để ‘xem trực tiếp’ cho vui, tiện thể tìm manh mối, thì vừa hay cắt vào khu vực này.” Gã vừa nói vừa vỗ lên máy tính, cười cười, “Tốt đúng không? Tôi cướp được nó từ một khu quái đàm khác đấy.”

“Nó xấu tệ.” Người phụ nữ nhận xét rất thẳng thắn, sau đó nói tiếp, “Vậy có thu hoạch gì chưa? Trong khu vực này có ai đang mang theo Sổ Quy Tắc không?”

“Có lẽ là có. Ngoài hai đứa gà mờ này, còn có bốn người sống khác trong khu vực này. Tôi đang để mắt đến một gã to con——thế nào, muốn đoán thử không?”

Gã lại cười khặc khặc như vịt kêu: “Đoán xem, trong mấy người sống này, ai sẽ là người đầu tiên bị ‘ăn’? Tôi cược là cô ta… À không, là cô ta.”

Hắn đưa tay chỉ vào màn hình, ban đầu định chỉ Khâu Vũ Phi, nhưng nghĩ một lát rồi chuyển ngón tay sang Hứa Minh ở bên cạnh.

“Con nhỏ này trông yếu hơn.” Hắn lớn tiếng phán xét.

Người phụ nữ liếc hắn một cái, khóe miệng hơi trễ xuống. Gã đàn ông dường như nhận ra sự không hài lòng của cô ta, cười khẩy một tiếng, vỗ lên vai người đang hút mì bên cạnh: “Không tin thì——nào, Đại Nhãn, mày nhìn hai đứa này xem. Nói tao nghe mày đọc được từ khóa gì từ bọn nó?”

“…” Gã đang húp mì kia rõ ràng không vui, nhưng vẫn miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Trên mặt hắn là mấy chục con mắt đang nhúc nhích thành từng đám, phát ra tiếng dính nhớp, một lát sau, cuối cùng cũng đưa ra câu trả lời.

“…Nắm đấm.” Gã giơ ngón tay sưng vù chỉ về phía Khâu Vũ Phi, sau đó chậm rãi dời sang phía Hứa Minh, và đọc ra từ khóa mà gã đọc được từ người cô:

“Đồ ngốc.”

“…”

“Thấy chưa, tôi nói có sai đâu!”

Người phụ nữ chìm vào im lặng, còn gã đàn ông thì vui vẻ phá lên cười như tiếng vịt kêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play