Thật ra thì tên thật của Hứa Minh vốn không phải là “Hứa Minh”.

Đó chỉ là bút danh của cô, dùng khi vẽ tranh và viết tiểu thuyết thời đại học. Trùng hợp là hầu hết nhân viên trong công ty hiện tại đều quen dùng biệt danh, nên cô lại lôi cái tên ấy ra làm tên trong công ty.

Tên thật trên chứng minh thư của cô là Cố Minh. Trước đó vài năm là Hứa Minh. Sự thay đổi này có nguyên nhân đằng sau rất... quê mùa.

Vì một số lý do khó nói, cô từng được gửi đến sống nhờ nhà người khác. Mãi cho đến khi dì Hứa—người nhận nuôi cô—bỗng dưng mất tích, cô mới được người thân ruột thịt đón về, đồng thời đổi lại họ thật của mình.

Tuy nhiên, dù đã quay trở về, giữa cô và những “người thân” ấy vẫn luôn tồn tại một khoảng cách xa lạ và không hòa hợp. Sự xa cách đó đạt đến đỉnh điểm vào một năm trước, sau khi cha mẹ ruột của cô qua đời. Anh trai và em gái còn lại gần như chẳng thèm giấu diếm sự ghẻ lạnh, từ lúc lo liệu tang lễ xong đến giờ, họ thậm chí chưa từng cho cô bước vào cửa nhà.

Người thân biết chuyện đều nói anh trai cô thiên vị, em gái quá toan tính, vì tranh giành thừa kế mà chẳng còn chút tình cảm nào. Nhưng Hứa Minh lại rất rõ, sự bài xích này thật ra chẳng liên quan gì đến tiền bạc cả.

Những gì cần chia đều đã được chuyển vào thẻ ngân hàng của cô. Việc họ đối xử như vậy, có lẽ đơn giản chỉ vì ghét cô mà thôi.

...Tất nhiên, cũng có thể gọi là “sợ hãi”.

Một nỗi sợ từ trong máu mủ di truyền, đến từ cha mẹ ruột của cô.

— — —

Chủ nhật, 9 giờ 35 tối.

Luồng sáng mạnh từ điện thoại lay động giữa hành lang tối tăm, trong không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng bước chân lạo xạo không ngớt.

“Minh... Minh Minh ơi…” Giọng run rẩy của Khâu Vũ Phi lại vang lên, “Chuyện này... không ổn rồi phải không…”

“Chúng ta đi được gần hai mươi phút rồi mà vẫn chưa thấy công ty đâu hết?”

“……”

Hứa Minh vỗ nhẹ lên bàn tay đang bám chặt lấy mình, chưa vội lên tiếng nhưng trong lòng đã có dự cảm nặng nề.

Thật sự... không thấy gì cả.

Dù văn phòng công ty cô nằm ở khu xa nhất, nhưng cũng không đến mức đi lâu như vậy vẫn chưa thấy tới nơi. Không chỉ thế, gọi điện cho người khác mãi không được, điện thoại thì mất sóng, đèn trong công ty cũng hoàn toàn không thấy ánh sáng nào...

Rõ ràng còn có người đang tăng ca mới phải.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hứa Minh dần trở nên nghiêm trọng.

Từ khi còn rất nhỏ, cô đã biết thể chất mình khác với người bình thường. Trong một thời gian dài, cô thường thấy những dấu vết không thuộc về thế giới này, có khi còn bất ngờ đi lạc vào những nơi kỳ lạ.

Vì thế, ngay khi nhận ra sự bất thường trong tờ thông báo dán trên thang máy, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là “chuyện kia”, và cô lập tức áp dụng biện pháp đối phó quen thuộc nhất của mình:

Đi tìm người.

Không nghe theo bất kỳ chỉ thị kỳ quặc nào, không để tâm đến bất cứ hiện tượng lạ nào, mà quay đầu chạy về nơi sáng sủa, đông người. Dựa theo kinh nghiệm của Hứa Minh, cách này thường có thể giải quyết được tám, chín phần tình huống.

Nhưng lần này... rõ ràng không đúng.

Rõ ràng cô không nghe theo tờ thông báo, vậy mà vẫn rơi vào cảnh quái dị này.

Vậy rốt cuộc là sao? Bị “quỷ dẫn đường” rồi à?

Hứa Minh cũng không dám chắc. Vừa trấn an Khâu Vũ Phi—người đang càng lúc càng hoảng loạn—vừa nhanh chóng nghĩ cách đối phó. Bất ngờ, trong đầu bỗng vang lên một âm thanh nhẹ bẫng, trong trẻo và thoáng qua:

“Hí hí.”

Hứa Minh: “……”

Cái tiếng gì vậy?

Hứa Minh cau mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi dứt khoát coi như không nghe thấy. Đúng lúc đó, Khâu Vũ Phi đột nhiên hét lên, cả người ngã nhào về phía trước, suýt chút nữa khiến Hứa Minh cũng ngã theo.

“Vũ Phi? Này!” Hứa Minh vội vàng giữ thăng bằng, định hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng Khâu Vũ Phi đã buông tay cô ra, lùi liên tiếp vài bước, sắc mặt trắng bệch.

“Có... có thứ gì đó!” Cô sợ hãi nói, “Vừa rồi mình thấy có gì đó ở phía trước—”

Chỉ trong tích tắc, cô đã thấy rõ—ngay trong ánh đèn pin, một khuôn mặt người bị cháy đen hiện ra đột ngột!

“Cái gì cơ... Không, khoan đã, đừng ngồi dưới đất, đứng dậy trước đã.” Hứa Minh giật mình, vội kéo cô đứng lên. Khâu Vũ Phi lắc đầu liên tục, giọng bắt đầu run lên như muốn khóc.

“Đứng... đứng không nổi... chân mềm nhũn rồi...”

Cô vẫn còn chìm trong cơn hoảng loạn, lời nói run rẩy và rối loạn:

“Mình thật sự thấy nó, không phải ảo giác đâu, cậu tin mình đi, chỗ này có thứ bẩn thỉu... quỷ dẫn đường! Mình biết rồi, chắc chắn chúng ta gặp quỷ dẫn đường rồi... á!”

Chưa nói hết câu, cô lại hét toáng lên. Hứa Minh lập tức nhìn theo, thấy Khâu Vũ Phi trợn tròn mắt, kinh hoàng nhìn về phía vách kính bên hành lang, tiếp đó liên tục lắc đầu, miệng há to, mãi một lúc sau mới thốt ra tiếng:

“...Chạy.”

“Minh... Minh Minh chạy mau, nó đang tới kìa, nó đang chui ra từ trong kính... á, đừng lại gần! Đừng chạm vào tôi! Cứu với, cứu—”

Tiếng thét nhanh chóng bị chặn đứng. Trong ánh mắt sững sờ của Hứa Minh, thân thể Khâu Vũ Phi đột ngột ngửa ra sau, một chân lại bị nhấc bổng lên, như bị cái gì đó kéo thẳng người ra.

Không chỉ vậy, toàn thân cô bắt đầu trượt đi trên mặt đất, bàn tay cố gắng bám lấy sàn nhà, tạo nên âm thanh chói tai!

...??!!

Dù từng nhiều lần gặp quỷ, lần này Hứa Minh vẫn bị dọa đến hoảng hốt, vội vã nắm lấy tay Khâu Vũ Phi, cố hết sức giữ lại. Nhìn xuống phía chân cô ấy, ngoài cái chân trái đang giơ lên và chân phải đạp loạn, thì không có gì cả.

…Có thứ gì đó đang tấn công sao? Đang cố kéo Khâu Vũ Phi đi? Nhưng tại sao mình lại không nhìn thấy?

Sắc mặt Hứa Minh trầm xuống, trong đầu lại vang lên tiếng cười vừa quen thuộc vừa đáng ghét:

“Hí hí.”

Vẫn là cái giọng nhẹ bẫng, mơ hồ đó. Khó chịu muốn chết.

Hứa Minh chậc một tiếng, không rảnh bận tâm đến tiếng đó, chỉ cố gắng hết sức giữ lấy nửa người trên của Khâu Vũ Phi, tiếp tục giằng co với kẻ vô hình kia—may mắn là dựa vào cảm nhận từ lực đạo trên tay, thứ kia cũng không quá mạnh, ít nhất chưa kéo được cả hai người đi…

Nhưng với Hứa Minh mà nói, chỉ vậy thôi cũng đã mệt rã rời. Cô là người sống, sẽ biết mệt, còn thứ kia thì không…

Vấn đề là, cô không có kinh nghiệm ứng phó với tình huống như này—trước kia toàn là cô gặp nạn, tự mình xoay sở, đúc kết ra bài học duy nhất là: giữ bình tĩnh.

Nhưng hiện giờ, với tình trạng hoảng loạn như của Khâu Vũ Phi, bảo cô ấy đừng sợ thì quá bất khả thi.

Trong khi đó bản thân lại không nhìn thấy thứ đang kéo, càng đừng nói đến tấn công... Hứa Minh nghiến răng, đầu óc xoay chuyển như bay, đột nhiên như nghĩ ra gì đó, ánh mắt lập tức chuyển sang Khâu Vũ Phi.

Cô gái kia giờ đã hoàn toàn hoảng loạn, chỉ biết kêu gào “thả ra” và “cứu mạng”. Hứa Minh nâng cao giọng, gọi tên cô ấy mấy lần liền, cuối cùng mới kéo được chút chú ý của cô ấy quay lại, rồi nhanh chóng nói:

“Khâu Vũ Phi, bây giờ cậu có nhìn thấy cái đang kéo mình là gì không?”

…Hả?

Khâu Vũ Phi nhìn cô đầy kinh ngạc, lại nhanh chóng liếc về phía chân mình, do dự một chút rồi vẫn gật đầu trong nước mắt.

“Thấy... thấy được.” Cô cố kìm nén tiếng nức nở, “Là một thứ giống xác khô... cháy đen, móng vuốt như cành cây, quần áo rách rưới, còn đeo bảng tên…”

“Được rồi không cần tả chi tiết thế.” Hứa Minh cắt lời cô, “Cậu thấy được là đủ rồi.”

“Bây giờ nghe lời mình—đá nó đi! Đá vào chỗ hiểm của nó!”

…Hả??!?

Khâu Vũ Phi lại một lần nữa tròn mắt nhìn cô, như thể không tin nổi điều điên rồ mình vừa nghe thấy.

“Không... không phải, Minh Minh à!” Lần này cô thật sự bật khóc, “Làm sao mà đá trúng được chứ…”

Cô ấy đã đạp liên tục rồi, nhưng hoàn toàn vô ích!

“Tại sao lại không thể?” Hứa Minh lập tức phản bác, giọng điệu cực kỳ đanh thép, “Lực luôn có tác động qua lại, nó chạm được vào cậu thì cậu chắc chắn cũng có thể đánh trúng nó!”

“——Cậu chắc chứ?” Khâu Vũ Phi bị cô nói đến mức quên cả khóc, ngơ ngác một giây mới lấy lại được tiếng nói của mình, “Vấn đề là chuyện này đâu có nằm trong phạm vi của Newton, cậu đừng có nói linh tinh vào lúc này chứ——”

Hứa Minh: “……”

Thành thật mà nói thì cô cũng không chắc lắm. Nhưng cô thật sự cảm thấy rất có lý.

Bởi vì tiếp xúc là hai chiều, nên nếu bị quỷ chạm vào thì cũng có thể phản đòn lại quỷ—quy luật này hoàn toàn hợp lý!

“Dù sao thì cậu cứ thử trước đi!” Giọng Hứa Minh nhanh hơn, vẫn đầy đanh thép, “Chết rồi cũng là quỷ anh hùng, Newton giờ có còn sống đâu!”

…Đó mà gọi là lý do?!

Khâu Vũ Phi nghe mà sững cả người. Đây là lần đầu tiên cô ấy biết, ngay cả khi cực kỳ sợ hãi, con người vẫn không thể kìm được cơn bốc đồng muốn chọc quê.

Thế nhưng, không biết có phải vì bị dọa đến thần trí rối loạn hay không, cô ấy lại cảm thấy... lời này nghe cũng có chút hợp lý.

Không kịp nghĩ nhiều, cảm giác kinh hoàng từ bàn chân lập tức kéo sự chú ý của cô ấy trở lại. Sau thời gian giằng co, rõ ràng Hứa Minh đã bắt đầu không chống đỡ nổi, thân thể đang dần bị kéo về phía bóng tối. Nỗi sợ hãi của Khâu Vũ Phi cũng bùng phát đến cực điểm—

“AAAAA, cút đi cho tôi!!!” Cô ấy không khống chế được mà hét toáng lên, cái chân phải đang giãy giụa liền theo bản năng mà tung ra một cú đá—

Ngay giây sau đó, cả người cô ấy bỗng khựng lại.

Đôi mắt thậm chí còn mở to hơn cả lúc nãy.

Hứa Minh không biết cô ấy lại nhìn thấy thứ gì, chỉ biết lực kéo bên phía mình bỗng nhẹ đi thấy rõ. Cô lập tức nắm lấy cơ hội, kéo Khâu Vũ Phi lại gần hơn, rồi hỏi ngay: Cậu lại thấy gì rồi?”

Khâu Vũ Phi: “……”

“Mình thấy nó té rồi.” Cô lẩm bẩm, thần sắc vẫn còn mơ màng, “Là mình đá đó.”

Rõ ràng trước đó dù đá thế nào cũng không trúng, có chạm vào thì cũng xuyên qua.

Hứa Minh: “……”

Đấy, cô đã nói gì nào.

Cô nhìn Khâu Vũ Phi đang ngơ ngác lần nữa, mệt mỏi thở hắt ra, vừa định bảo cô ấy đứng dậy, thì bỗng thấy vẻ mặt cô ấy thay đổi, ánh mắt nghiêm nghị, hai chân nâng lên—lại đá lia lịa về phía khoảng không trước mặt!

“Cho mày dọa tao này! Cho mày kéo tao này! Tưởng tao dễ bắt nạt à? Nói cho mày biết, tao từng luyện võ đấy nhé! Đá mày, đá vào chỗ hiểm của mày này——”

Khâu Vũ Phi vừa mắng vừa đá liên tục, hai chân thì vung loạn như đang đạp xe. Hứa Minh đứng cạnh nhìn một lúc, ngập ngừng buông tay cô ấy ra. Khâu Vũ Phi cũng không nói gì, chỉ lập tức bật dậy, lao tới chỗ vừa đá, “Hây da!” một tiếng, lại tung thêm một cú đá quét ngang đầu, hung hăng bồi thêm một cước ——

Rồi ngay sau đó quay đầu chạy vèo trở lại.

Hứa Minh đã chuẩn bị từ trước, thấy cô ấy quay lại liền kéo người bỏ chạy theo hướng ngược lại. Trong lúc chạy, cô không quên hỏi:

“Vậy cuối cùng cậu xử lý nó thế nào?”

“Mình đá bay cái đầu nó rồi!” Giọng mũi của Khâu Vũ Phi vẫn còn nặng nề, nhưng giọng nói thì phấn khởi vô cùng, đầy vẻ tự hào, “Cái tên đó trông thì ghê thật, nhưng thực ra chậm chạp lắm, sức cũng chẳng lớn, chỉ cần đánh trúng thì chẳng có gì đáng sợ!”

“Làm màu thì làm ơn lau nước mắt trước cái đã.” Hứa Minh không chút khách sáo mỉa một câu, liếc nhìn lượng pin trên điện thoại, phiền muộn “chậc” một tiếng, “Sắp hết pin rồi, vẫn phải tìm cách thoát khỏi đây thôi…”

“Biết thế đem theo sạc dự phòng rồi.” Khâu Vũ Phi hít hít mũi, “Minh Minh, cậu còn ổn không? Sao mình thấy cậu còn mệt hơn mình nữa…”

Hứa Minh: “……”

Cô không biết nên nói gì với Khâu Vũ Phi nữa, cảm giác của cô ấy hoàn toàn đúng—giờ cô thật sự hơi muốn khuỵu chân rồi.

Không phải vì sợ, mà là vì… mệt.

Có thể do hồi nãy giằng co quá dữ, giờ đi đứng cũng thấy mệt nhọc, ngực còn hơi đau, giống như vừa chạy xong tám trăm mét.

Khâu Vũ Phi hiển nhiên cũng nhớ đến màn kéo co người lúc nãy, cảm kích nhìn cô một cái rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nói mới nhớ, vậy là chúng ta đánh bại cái thứ kia rồi hả? Có khi nào đánh bại nó thì hiện tượng quỷ dẫn đường cũng tan rồi không?”

“Đâu dễ vậy được… ừm?”

Hứa Minh chưa nói hết, nét mặt bỗng khựng lại.

Ngay trong lúc đang nói, hai người đã chạy ngang qua một hành lang. Ngay khoảnh khắc rẽ qua góc tường, Hứa Minh rõ ràng cảm nhận được—không gian xung quanh dường như đã có một sự thay đổi.

Như thể hai người vừa bước qua một tầng màng chắn nào đó.

Không chỉ vậy, cô còn nghe thấy rõ ràng—cùng lúc với sự thay đổi ấy, giọng nói trong đầu cô lại vang lên.

Chỉ có điều, lần này, âm thanh đó không còn là tiếng “hí hí” nữa.

——mà chỉ là một tiếng “chậc” nhẹ, như thể nó vừa chứng kiến điều gì đó khiến nó cực kỳ không vui.

Trong lòng Hứa Minh khẽ động, nhưng chân không dám dừng, vẫn theo ánh sáng từ điện thoại chạy tiếp. Chạy chưa bao xa, cô bất chợt đứng sững lại.

Chỉ thấy bên phải hai người, cách chưa đầy hai chục bước, một luồng ánh sáng quen thuộc đang xuyên qua bức tường kính chiếu ra ngoài.

“Là công ty!” Khâu Vũ Phi ngẩn người rồi mừng rỡ hét lên, “Tốt quá rồi, cuối cùng cũng tìm thấy rồi…”

Cô ấy chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ cảm động đến phát khóc chỉ vì nhìn thấy cánh cửa công ty.

Khâu Vũ Phi không nhịn được, vành mắt vừa khô ráo lại bắt đầu ươn ướt. Cô ấy vội lau nước mắt, kéo Hứa Minh bước nhanh lên phía trước, định đẩy cửa vào, thì cánh tay bỗng bị Hứa Minh kéo lại.

“Khoan đã.” Cô ấy nghe thấy Hứa Minh nói, “Vũ Phi, mình muốn xác nhận một chuyện với cậu trước.”

…?

Cô ấy khó hiểu quay đầu, liền đối diện với ánh mắt điềm tĩnh của Hứa Minh.

“Công ty mình… là ở tầng bảy đúng không?”

“Đương, đương nhiên rồi.” Khâu Vũ Phi không chút nghĩ ngợi, “7012 mà.”

“Còn tòa nhà này… tổng cộng chỉ có tám tầng đúng không?” Hứa Minh lại hỏi.

Khâu Vũ Phi không hiểu vì sao cô lại hỏi vậy, đành gật đầu lần nữa. Nhưng rồi thấy Hứa Minh thở dài một hơi, kéo cô ấy lùi lại, quay đầu cô ấy sang tấm biển gắn bên cạnh cửa: “Vậy nhìn kỹ xem, đây là phòng số mấy?”

Khâu Vũ Phi: “……”

Kỳ lạ thật—rõ ràng là thông tin rất bình thường, nhưng khi Hứa Minh nhấn mạnh như thế, vấn đề bỗng trở nên vô cùng rõ ràng—

9012

Tấm biển trên cánh cửa, rõ ràng viết là: 9012.

“Tầng… tầng chín?” Khâu Vũ Phi há miệng, phải mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói, “Sao lại là tầng chín?”

“……”

“Có lẽ… vì đây vốn dĩ không phải công ty của chúng ta.” Hứa Minh buông tay khỏi đầu cô, tự mình bước sang một bên, cúi đầu nhìn chăm chú vào cánh cửa kính đang khép chặt.

Khâu Vũ Phi từ từ quay đầu, theo phản xạ nhìn theo ánh mắt cô. Cả người cô đột nhiên run rẩy.

Trên cánh cửa kính ấy, là logo công ty được ghép bằng các mảnh dán trang trí.

Dưới ánh đèn ấm áp hắt ra từ bên trong, mấy miếng dán vốn đã nhạt màu lại càng trở nên khó thấy. Dù vậy, Khâu Vũ Phi vẫn nhìn rất rõ—

Trên cửa không hề dán chữ “Truyền thông Tiểu Lộc”- nơi họ đang làm việc.

Mà là: “Công ty tư vấn Hoành Cường.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play