Cửa phòng họp Tập đoàn Tạ thị bị đá tung. Tạ Hối đút tay vào túi quần, liếc nhìn mọi người: “Xin lỗi vì làm gián đoạn.”

Dù nói vậy, giọng anh chẳng chút áy náy.

Tạ Hối đi nửa vòng quanh bàn họp, tiến lên phía trước. Anh đi ngang qua ai người đó đều vô thức né tránh. Mọi người sợ con quỷ sống này.

Tạ Hối hiếm khi dự họp. Từ lúc tiếp quản cổ phần của mẹ, anh chỉ đến hai lần: một lần đập phá phòng họp, một lần đá gãy xương sườn thư ký của Tạ Hồng Kỳ. Vì thế, đám người trong phòng họp vô thức căng thẳng, sợ rằng không cẩn thận sẽ bị anh ta đánh

Người chủ trì là Tạ Văn Châu, con trai bác Tạ Hối: “Sao cậu lại đến?”

Tạ Văn Châu là người duy nhất trong nhà họ Tạ mà Tạ Hối chịu nói chuyện. Anh liếc vị quản lý ngồi ghế đầu bên phải, ông ta vội đứng dậy nhường chỗ cho anh.

Tạ Hối ngồi xuống: “Đến nghe.”

Tạ Hối lật tài liệu trên bàn: “Sao kế hoạch đầu tư cho Viện nghiên cứu Phong Hòa không có ở đây?”

Tạ Thượng Uy, ngồi đối diện vẻ mặt khinh thường: “Đầu tư vào viện nghiên cứu sắp phá sản thì được gì? Trăm năm chưa chắc thu hồi vốn. Tiền nhà họ Tạ cũng không phải dễ kiếm.”

Tạ Thượng Uy, con trai chú hai Tạ, không thông minh nhưng gan đúng là lớn, dám khiêu khích Tạ Hối ở cự ly gần, không sợ bị đuổi khỏi phòng họp.

Hôm nay, Tạ Hối tâm trạng tốt, anh không cãi, chỉ lạnh lùng liếc nhìn: “Nhà họ Tạ vẫn hợp tác y khoa. Nghiên cứu thuốc tuy chậm, nhưng không phải là dự án vô lợi. Một khi có bước đột phá,  lợi ích thu được không chỉ là lợi nhuận.”

Tạ Thượng Uy cười khẩy

Đúng với danh xưng công tử bột chỉ biết ăn chơi, Tạ Thượng Uy bị ép đến công ty dù chẳng biết gì về kinh doanh, thấy Tạ Hối phân tích rõ ràng, anh ta càng tức.

Tạ Văn Châu: “Nghiên cứu y học đúng là không chỉ vì lợi nhuận. Tôi đã cho người bàn về dự án Phong Hòa. Nếu không có vấn đề, chiều nay họ sẽ ký hợp đồng. Cậu có muốn tham gia không?”

Tạ Hối lắc đầu: “Không, tôi chỉ xem kết quả. Anh lo phần còn lại.”

Thấy Tạ Hối không nổi điên bỏ đi, mọi người trong phòng thở phào.

Tạ Thượng Uy đảo mắt: “Thằng điên, đầu tư viện nghiên cứu gì chứ? Muốn chế thuốc chữa bệnh cho chính mình à?”

Tạ Văn Châu cầm tập hồ sơ gõ vào đầu anh ta: “Im mồm, tiếp tục họp.”

Tầng 22. Tạ Hối vào văn phòng, thấy Trình Tăng ngồi trước máy tính ngáp ngắn, ngáp dài..

Tạ Hối: “Bảo cậu xem camera, sao lại ngồi lười biếng ở đây?”

“Em không lười, chủ yếu là vì quá chán thôi. Sáng nay anh dâu không xuống lầu, chẳng có gì để xem cả.”

Tạ Hối lắp camera ở phòng khách để đề phòng dì Trương. Giờ có thêm Giang Bạch. Tạ Hối muốn xem con cáo nhỏ ở nhà sẽ làm gì sau lưng mình khi mình không có ở nhà. Anh ta bảo Trình Tăng xem, nhưng xem cả buổi sáng cả cái bóng cũng không thấy.

Tạ Hối đứng sau sofa, nhìn màn hình giám sát: “Cậu nghĩ cậu ta đang làm gì trong phòng?”

Trình Tăng: “Sao em biết được? Hay mai em lắp camera trong phòng anh dâu”

Chưa nói hết, cậu đã bị Tạ Hối táng vào gáy: “Tôi không phải biến thái.”

Trình Tăng ôm gáy: “Hả? Không phải sao? Ai cũng nói anh biến thái.”

Chỉ Trình Tăng dám nói thế, vì cậu không sợ bị đánh chết. Câụ còn thở thì cậu vẫn là đàn em của Tạ Hối.

Giang Bạch thích nghi nhanh chóng với môi trường mới. Đêm qua ngủ một giấc thoải mái, là một khởi đầu tốt.

Cậu ngồi trước máy tính, tra thông tin Đại học Kinh Bắc. Giang Bạch vốn học y khoa lâm sàng, giờ đang học khoa Dược.

Điện thoại reo. Thấy là Lâm Huệ, cậu nhấc máy: “Mẹ.”

Lâm Huệ: “Tiểu Bạch, con khỏe không?”

Tối qua, Lâm Huệ mất ngủ. Nếu không bị Giang Bách Thành ngăn, bà đã gọi từ đêm.

“Con không sao,” Giang Bạch đáp, bụng réo lên. “Mẹ đừng lo.”

“Sao mẹ không lo được?” Lâm Huệ lẩm bẩm. “Hôm nay con có về không?”

Hiếm có thời gian yên tĩnh, không phải đối mặt Giang Nông hay Giang Tuấn, Tạ Hối cũng không ở nhà. Giang Bạch nói: “Ngày đầu con về sao được? Con đợi vài ngày rồi về.”

Lâm Huệ: “Con chưa tổ chức đám cưới, không cần mấy lễ nghi. Để mẹ bảo anh con qua đón.”

Giang Bạch thầm nghĩ vậy thì thôi đi, nhỡ dọc đường Giang Tuấn chẳng may gặp tai nạn xe cộ gì đó, chẳng thà ở lại đây còn an toàn hơn: “Thôi ạ, con vừa mới đến đây, giờ lại chạy về nhà, nếu Tạ Hối biết được thì có khi lại gây rắc rối cho con. Đợi vài hôm nữa đi, vài hôm nữa con sẽ về thăm mẹ.”

Chuyện đến nước này rồi, điều duy nhất Lâm Huệ có thể làm là không khiến con thêm phiền lòng: “Vậy cũng được, có chuyện gì nhớ gọi cho mẹ, đừng để bản thân chịu thiệt thòi đấy.”

Giang Bạch trông có vẻ hoà nhã, nhưng chẳng bao giờ tự làm bản thân chịu thiệt. Cậu đã quen tìm cách vượt khó. Với cậu, khó khăn là chưa tìm được giải pháp, chứ không phải do bản thân khó khăn đó.

Cúp máy, Giang Bạch nhớ ra mình chưa ăn gì nên xuống lầu tìm đồ ăn.

Dì Trương: “Cậu xuống rồi? Đói không? Cậu muốn ăn gì để tôi nấu.”

Nụ cười của dì Trương quá nhiệt tình, như gặp được người thân vậy. Giang Bạch có thể hiểu được. Bị đưa đến nơi nguy hiểm này, nếu chết cũng chẳng ai biết. Giờ có thêm người đồng cảnh ngộ, sao dì Trương lại không vui được chứ?

Nhưng sự nhiệt tình này có hơi lộ liễu. Giang Bạch ngẩng đầu nhìn camera giám sát ở góc phòng, chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi.

Trên tầng 22, Trình Tăng giật mình vì ánh mắt đó, cầm máy tính chạy đến Tạ Hối: “Anh, anh, anh dâu nhìn em kìa!”

Tạ Hối suýt ngã vì tiếng hét: “Đừng giật mình thế nữa được không?”

Trình Tăng đưa máy tính. Tạ Hối nhìn, thấy Giang Bạch vẫn như tối qua, nhưng không mặc đồ đỏ nữa, chỉ áo phông, quần jeans, ngồi vào bàn, tay đặt trên đùi. Không động tác thừa, ngoan ngoãn chờ ăn.

Trình Tăng: “Anh, tối qua em về nhà suy nghĩ mãi. Anh thấy nhà họ Giang có không chào đón anh dâu không? Nếu không, sao anh dâu đi với em dễ thế? Lần trước anh hỏi em nhà họ Giang sẽ cử ai, em nghĩ con ruột sẽ được yêu thương hơn con nuôi, vậy mà họ đưa con ruột.”

Trình Tăng nghiêng người tò mò: “Anh ơi, anh…”

Tạ Hối ra hiệu: “Biến đi , hỏi gì lắm thế?”

Trình Tăng thở dài: “ Em biết Phổ Mạn không đáng tin, em nhờ cô ấy mua đồ ngủ có thể tăng thêm chút tình thú, nhưng chắc cô ấy chắc chắn không mua.”

Tạ Hối: “…”

Tạ Hối nhìn Trình Tăng: “Cậu nhờ Phổ Mạn mua?”

Tạ Hối liền giơ chân đá cậu ta, Trình Tăng kịp thời tránh được, mũi giày của Tạ Hối chỉ chạm đến mép quần cậu ta. Trình Tăng ôm máy tính trong tay chạy ra xa: “Sao? Phổ Mạn mua gì? Em chỉ bảo mua đồ ngủ quyến rũ chút thôi mà. Anh sợ bẩn, mà Giang Bạch chẳng mang gì theo. Em sợ anh ấy mặc đồ bừa lên giường anh, nên…”

Tạ Hối không biết đồ đó có quyến rũ không, nhưng vô cùng ma mị. May mà tối qua đèn sáng, không thì anh tưởng gặp ma.

Nhưng nếu Giang Bạch không ngồi lẩm bẩm như thiền sư, bộ đồ đó cũng không tệ.

Tạ Hối nhớ lại cảnh Giang Bạch xuống giường, chân trần lộ dưới áo choàng đỏ, đôi chân trắng trẻo, thon mảnh, tựa như chỉ cần khẽ bóp một cái là có thể bẻ gãy ngay lập tức.

Ngón tay Tạ Huệ khẽ co lại, bất chợt nảy ra suy nghĩ- thử xem nếu bóp gãy thật thì sẽ có cảm giác thế nào…


Phong Lâm Hoa Lý.

Hắt xì!

Giang Bạch hắt hơi.

Dì Trương bước ra: “Cậu cảm à?”

Giang Bạch xoa mũi, lắc đầu: “Chắc không.” Chắc có kẻ tâm thần nào đó đang mắng cậu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play