Trình Tăng cầm giấy đăng kí kết hôn trở lại tầng 22. Tạ Hối từ ngoài bước vào, thấy cậu ta ngồi bất động như tượng, liền giơ tay gõ đầu cậu: “Đã làm xong việc tôi giao chưa?”

Trình Tăng giật mình, xoa đầu, đứng dậy đưa xấp giấy tờ cho Tạ Hối: “Của Giang Bạch bảo em đưa cho anh.”

Tạ Hối nhận cuốn sổ đỏ và xấp giấy tờ, nhíu mày: “ Đây là gì?”

Trình Tăng đáp: “Hình như là báo cáo khám sức khỏe. À, anh, em thấy Giang Bạch hơi lạ.”

Tạ Hối lật xem từng tờ báo cáo khám bệnh trong tay. Kỳ lạ thật, sao kiểm tra kỹ thế? Gần như mọi xét nghiệm có thể làm đều có, thậm chí cả báo cáo xét nghiệm gen.

Giang Bạch vẫn giữ lại báo cáo hôm kiểm tra tiện nhờ Trình Tăng đưa cho Tạ Hối xem. Thứ nhất để chứng minh mình hoàn toàn  khỏe mạnh. Hơn nữa, tốn bao tiền làm xét nghiệm, vứt đi thì phí, chi bằng đưa cho Tạ Hối.

Tạ Hối nheo mắt: “Lạ thế nào?”

Trình Tăng gãi đầu: “Em cũng không biết nói sao. Ban đầu em tưởng cậu ta ít nói, nhưng nói vài câu thôi mà em đã lạnh người, như đang nói chuyện với anh vậy.”

Tạ Hối liếc: “Tôi làm gì cậu à?”

“Không phải chứ, anh vừa đánh em đấy,” Trình Tăng nói. “Nếu anh ta mắng em, em còn không sợ, nhưng cái kiểu này… cứ kỳ kỳ.”

Tạ Hối chưa thấy ai ngoài mình dọa được Trình Tăng: “Không mắng mà dọa được cậu? Cậu ta là ma sao?”

Trình Tăng không giải thích nổi, gãi đầu: “Nói chung là lạ. Kiểu kì lạ mà rất thông minh ấy, anh hiểu không?”

“Không hiểu,” Tạ Hối hỏi. “Lúc cậu tới đưa người đi, cậu ta nói gì không?”

Trình Tăng hào hứng kể: “Lạ ở chỗ, khi em đến đón đi lĩnh chứng, cả nhà cậu ấy phản đối, nhưng cậu ấy chẳng phản ứng gì cứ như thể biết trước rồi. Cậu ấy quay lại lấy chút đồ rồi đi cùng em luôn.”

Tạ Hối liếc: “Đón à?”

Trình Tăng sững người, biết mình lỡ lời, cười gượng: “À, em chỉ nghĩ chọn người anh thích. Chẳng phải anh ghét Giang Nông sao?”

Tạ Hối trừng mắt: "Nói tiếp đi.”

Trình Tăng kể lại, khoa tay múa chân, bắt chước từng câu, từng dấu chấm, khiến mí mắt Tạ Hối giật giật.

Tạ Hối: “Cậu bị ma nhập à?”

Trình Tăng bình tĩnh lại: " Cậu ta thế đấy. Nói chuyện không cảm xúc, không nói cũng chẳng có biểu cảm gì. Thật đáng sợ.”

Tạ Hối nhìn vẻ co giật của Trình Tăng: “Tôi thấy cậu mới đáng sợ,  giờ cậu ta đâu?”

Trình Tăng: “Em nhờ Phổ Mạn đưa đến Phong Lâm Hoa Lý.”

Tạ Hối dừng lại: “Phổ Mạn?”

Trình Tăng gật: “Ừ, em là đàn ông, sao chăm sóc nổi? Phổ Mạn là phụ nữ, để cô ấy chăm sóc anh dâu, chẳng phải tốt hơn sao?”

Tạ Hối hít sâu, chẳng thèm để ý từ “anh dâu”. Anh tát đầu Trình Tăng: “Cậu nghĩ cái quái gì? Thả Phổ Mạn ra? Nếu đêm nay tôi về thấy xác chết, cậu đào hố chôn mình xuống luôn đi!”

Phong Lâm Hoa Lý là biệt thự ven sông, nơi Tạ Hối ở từ khi về nước. Anh có nhiều quy tắc, không thích người lạ vào lãnh địa của mình. Trong nhà chỉ có dì Trương nấu ăn và dọn dẹp.

Trong phòng khách, Giang Bạch và một phụ nữ cao ngang cậu, tóc ngắn, có vết sẹo ở cuối lông mày phải, nhìn nhau với vẻ mặt ngượng ngùng.

Dì Trương bưng trà nóng, lịch sự đưa cho Giang Bạch: “Cậu Giang, mời uống trà.”

“Cảm ơn,” Giang Bạch nói. “Cứ gọi tôi là Giang Bạch.”

Dì Trương gật đầu: “Vâng, vâng!”

Phổ Mạn ngồi đó, tay khoanh, lưng thẳng. Giang Bạch cầm tách trà, nhìn cô, thầm nghĩ: Ngồi thế không mệt à?

Dì Trương bưng trà xong rồi quay vào bếp.

Giang Bạch uống một ngụm. Phổ Mạn vẫn bất động, không nói gì. Cậu đặt tách xuống: “Tối nay tôi ngủ phòng nào?”

Phổ Mạn đứng dậy ngay ngắn: “Tôi đưa anh lên.”

Giang Bạch theo cô lên lầu, sau khi vào phòng, Giang Bạch dừng lại: “Đây… là phòng ngủ chính sao?”

Phổ Mạn có một đôi mắt phượng, ánh mắt lạnh lùng hỏi: “ Anh có ý kiến gì sao?”

Giang Bạch nghĩ cô nhận lệnh Tạ Hối, nhất định đưa cậu đến nơi anh ta không thấy, nhưng lại là phòng ngủ chính. Sếp cô biết cô tùy tiện thế không?

Giang Bạch: “ Cô có nên gọi hỏi…”

Chưa nói hết câu, Phổ Mạn đã đưa túi đồ: “Tối nay tắm sạch, thay cái này. Sếp bị chứng sợ bẩn.”

Giang Bạch nhìn túi, lôi ra một góc vải đỏ tươi trơn trượt. Đồ ngủ? Cậu thầm nghĩ: Tạ Hối đúng là biến thái, rồi hỏi: “Sếp bảo cô chuẩn bị sao?”

Phổ Mạn mặt vô cảm, như đúc sẵn: “Không.”

Giang Bạch nghi ngờ: “… Vậy đây là cái gì?”

“Trình Tăng kêu tôi mua,” Phổ Mạn đáp, ánh mắt như muốn nói: Nói thêm câu nữa, tôi đánh chết anh. “Tôi thấy cái này đẹp.”

Giang Bạch nhìn Phổ Mạn- trên người toàn đồ đen: Cô nói cái màu đỏ này… đẹp??

Cậu vén góc áo: “Tôi không thích màu đỏ.”

Phổ Mạn: “Sếp thích.”

Giang Bạch nhìn cô nửa tin nửa ngờ: “Cô nói dối à?”

Phổ Mạn quả thật nói dối. Cô nghĩ kết hôn là chuyện vui, người ta hay dùng màu đỏ trong đám cưới nên mua. Vừa nãy nhìn Giang Bạch, cô cũng đang nghĩ xem thứ này có hợp với anh không.

Tạ Hối về rât muộn. Phổ Mạn thấy anh, vội đứng dậy.

Tạ Hối nới cổ áo: " Cậu ta đâu?”

Phổ Mạn đứng sang một bên : “Trên lầu.”

Hôm nay, nhà họ Tạ biết chuyện lĩnh chứng, gọi điện cãi nhau với anh. Tạ Hối nghe Tạ Hồng Kỳ tức giận thì khoái chí, uống vài ly, tâm trạng tốt lên: “ Cậu ta thế nào ?”

Phổ Mạn: “Rất thành thật.”

Tạ Hối gật đầu, nghĩ chỉ cần không giết người là được: “Cô về đi.”

Trong phòng ngủ chính, Giang Bạch buồn ngủ, mắt cay xè. Cậu muốn ngủ từ hai tiếng trước, nhưng sợ Tạ Hối về, thấy cậu ngủ trên giường, nổi điên bóp chết cậu.

Tạ Hối đẩy cửa, thấy Giang Bạch mặc áo ngủ đỏ rực, hai chân trắng nõn mơ hồ lộ ra,  ngồi xếp bằng trên giường, lẩm bẩm gì đó để khỏi ngủ gật. Trông cậu như sắp độ thành Phật. 

Anh đã hiểu tại sao Trình Tăng sợ.

… Đáng sợ thật.

“Ai cho cậu vào đây?”

Giang Bạch giật mình. Chết tiệt, sao không nghe tiếng động?

Cậu mở mắt, thấy đôi chân trong quần tây đen trước giường, vội nhắm lại. Cửa hỏng rồi sao! Mở ra mà không kêu gì! Cậu nắm chặt ngọc Quan Âm, sinh tử tùy thuộc lúc này, không thể nhát gan.

Cậu mở mắt, nhìn thẳng Tạ Hối, ánh mắt trong veo: “Phổ Mạn bảo tôi ở đây.”

Tạ Hối quen ánh mắt nịnh nọt hay sợ hãi, lần đầu thấy người nhìn mình bình thản thế này. Anh tức giận: “Cút.”

Giang Bạch không hề tỏ ra bất mãn, cậu xuống giường. Phổ Mạn chỉ mua cho cậu một bộ đồ ngủ, không mua dép. Nhà không có đồ dư, cậu đi chân trần ra ngoài.

Đi được nửa đường, Tạ Hối gọi lại: “Sau này, chưa có sự cho phép của tôi, không được vào phòng này.”

Giang Bạch quay lưng, cúi đầu, bĩu môi: “Hiểu rồi.”

Đúng như dự đoán, Tạ Hối không cho cậu ở lại. Tốt thôi, cậu không muốn nửa đêm bị bóp cổ chết.

Giang Bạch vào phòng khách cuối hành lang, khóa cửa, tắt đèn rồi đi ngủ ngay.

Tạ Hối từ phòng tắm bước ra, càng nghĩ càng thấy sai sai. Căn phòng y như buổi sáng, chẳng có gì lạ. Trình Tăng chẳng phải nói cậu mang theo hành lý sao?

Tạ Hối mở tủ, kiểm tra. Chẳng có gì ngoài đồ của mình. Anh cười lạnh: “Đây là ‘thành thật’ của Phổ Mạn sao?”

Ngay từ đầu cậu ta đã không định ở đây, ngồi kỳ lạ trên giường chỉ để chờ anh đuổi đi. 

Mới ngày đầu đã dọa Trình Tăng, lừa được cả  Phổ Mạn. Cậu ta quả thực không dễ đối phó

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play