Người ra vào bệnh viện tấp nập, Giang Bạch ôm cánh tay trầy xước nặng, cố gắng né tránh dòng người xung quanh.

Bất ngờ, một cậu bé tuột tay mẹ lao tới, va mạnh vào cậu.

Cánh tay Giang Bạch nhói đau, xấp giấy tờ trên tay rơi lả tả xuống sàn.

Mẹ cậu bé vội vàng xin lỗi, cúi xuống nhặt giấy tờ: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

Giang Bạch nhẹ giọng: “Không sao.”

Bà mẹ trả lại giấy tờ đã nhặt, lẩm bẩm trách mắng rồi đuổi theo cậu bé.

Giang Bạch ngoảnh lại, thấy cậu bé bị kéo lại và bị mẹ đánh nhẹ hai cái, khóe môi cậu khẽ nhếch lên.

Mồ côi từ nhỏ, cậu chưa từng biết cảm giác bị mẹ mắng hay đánh là thế nào.

Dù các cô ở cô nhi viện đôi khi cũng quát tháo, nhưng cậu hiểu đó không giống tình cảm của một người mẹ.

Cậu nhìn xấp giấy xét nghiệm trong tay, mọi chỉ số đều bình thường. Ngoài những vết bầm tím và trầy xước do bị Giang Tuấn đẩy ngã cầu thang, cơ thể cậu hoàn toàn khỏe mạnh.

Cậu liếc lên đầu tờ giấy — Tên: Giang Bạch. Tuổi: 21.

Cậu không biết đây có phải may mắn không.

Một người hai mươi sáu tuổi, nghèo, không phải nói là vô cùng nghèo, bệnh tật triền miên, vừa sắp chạm đến thành công thì ngã chết. Giờ đây, cậu trẻ lại, sở hữu cơ thể khỏe mạnh, thậm chí vừa được bồi thường một khoản tiền lớn vì bị đẩy ngã xuống cầu thang.

Nhưng nếu nói ông trời ưu ái, sao lại đẩy cậu vào một hố lửa khác?

Nếu cậu đoán không nhầm, thân phận hiện tại của cậu là nhân vật pháo hôi nhà họ Giang — đứa con thất lạc nhiều năm, vừa được tìm về đã bị con nuôi Giang Nông hãm hại, cuối cùng chết oan uổng.

Giang Bạch thở dài.

... Đau đầu thật.

Rời bệnh viện, Giang Bạch bước đi vô định trên phố.

Tháng Tám nóng như thiêu, như thể chỉ cần giây tiếp theo là có thể làm người ta tan chảy.

Trước khi “tan chảy”, cậu vẫy một chiếc taxi.

Luồng khí mát lạnh trong xe bao lấy cậu, như con cá hấp hối được thả về nước.

Giang Bạch nghĩ, thôi kệ, trước đây bệnh tật, nghèo khó cậu vẫn sống được. Giờ không lý nào lại không sống nổi.


Trong nhà họ Giang.

Phòng khách vang lên tiếng thút thít của Giang Nông.

Lâm Huệ vừa an ủi Giang Nông vừa quát Giang Tuấn: “Cầu thang cao như vậy, ngã xuống thì làm sao? Nó là em trai con, sao con nỡ đối xử thế? Con mau đi đón người về đây cho mẹ”

Giang Tuấn chứng kiến Giang Bạch lăn xuống cầu thang, lòng cũng hoảng sợ. Nhưng nghe mẹ trách, Giang Tuấn bướng bỉnh hất tay, ngồi sang một bên: “Ai muốn đón thì đi, con không đi.”

Lâm Huệ: “Con…”

Giang Nông cúi đầu, nức nở: “Mẹ, là lỗi của con. Nếu không vì con, mọi chuyện đã không thế này.”

Lâm Huệ không có mặt lúc đó. Khi về, bà Ngô kể rằng Giang Bạch lăn từ cầu thang xuống rồi tự đi bệnh viện.

Người bình thường sao ngã được như vậy? Sau khi gặng hỏi, bà Ngô mới nói là Giang Tuấn đẩy cậu.

Giang Bạch lặng lẽ bước vào nhà.

Cậu đứng ở cửa, nghe cuộc đối thoại như xem một vở kịch.

Bà Ngô đi ngang qua, thấy cậu thì giật mình: “Giang Bạch thiếu gia, cậu về rồi?”

Sắc mặt Giang Bạch nhợt nhạt. Ngã từ cầu thang cao như vậy mà không bị chấn động não đã là may mắn.

Nghe bà Ngô, Lâm Huệ vội chạy tới: “Du Du, con ổn chứ? Bị thương ở đâu, nói mẹ nghe.”

Giang Bạch mới đến nhà này chưa đầy một ngày. Cậu thậm chí không biết tại sao mình bị đẩy ngã. Khi tỉnh lại, cậu đã nằm dưới chân cầu thang.

Nhìn người phụ nữ xa lạ trước mặt, cậu không thoải mái, rút tay khỏi tay bà: “Con không sao.”

Giang Tuấn lén nhìn cậu.

Giang Tuấn không cố ý đẩy cậu ngã.

Lúc đó, thấy Giang Bạch va vào Giang Nông, anh nóng máu, vô thức đẩy một cái.

Giang Nông luôn là giới hạn của Giang Tuấn bao năm nay.

Thấy Giang Nông bị bắt nạt, anh không kiềm được mà ra tay.

Nhưng Giang Tuấn không dùng sức mạnh, và Giang Bạch lúc đó còn đứng cách cầu thang một đoạn, không hiểu sao cậu lại ngã.

Khi Giang Tuấn định thần lại, Giang Bạch đã tự đứng dậy đi bệnh viện.

Giang Tuấn muốn đi cùng, nhưng không mở lời được, nên chuyển cho cậu hai trăm ngàn tệ.

Giang Tuấn nghĩ số tiền đó đủ để chữa trị  và bồi thường cho cậu

Giang Nông đứng lên, mắt ngân ngấn nước: “Anh Giang Bạch, xin lỗi, đều tại em. Anh đừng giận anh Giang Tuấn, anh ấy không cố ý.”

Dù không nhớ rõ chuyện gì xảy ra, Giang Bạch biết trong tiểu thuyết, Giang Nông sẽ hãm hại cậu vô số lần.

Cậu mệt mỏi thở dài.

Từ nhỏ, để tránh rắc rối, cậu chưa từng gây gổ hay đấu đá với ai.

Nhưng giờ đây, cậu thấy bất lực vì sự thiếu kinh nghiệm của mình.

Giang Nông ngẩn ra vì tiếng thở dài của cậu. Còn tưởng Giang Bạch sẽ cãi vã về chuyện trước đó.

Chỉ cần cậu mở lời, Giang Nông sẽ khiến Giang Tuấn tiếp tục đứng về phía mình. Nhưng Giang Bạch không nói gì, chỉ thở dài. Cậu ta có ý gì?

Giang Bạch không muốn dây dưa, nói với Lâm Huệ: “Con mệt, muốn về phòng nghỉ.”

Thấy cậu đi khập khiễng, Lâm Huệ vội đỡ: “Được, mẹ đưa con lên lầu, đi chậm thôi.”

Nhìn Lâm Huệ dìu Giang Bạch lên lầu, Giang Nông quay sang Giang Tuấn, người đang dõi theo hướng đó: “Anh.”

Giang Tuấn không nghe, Giang Nông gọi to: “Anh!”

Giang Tuấn quay lại: “Gì vậy?”

Giang Nông tủi thân: “Anh Giang Bạch giận em rồi, phải không?”

Giang Tuấn xoa đầu hắn: “Đừng nghĩ lung tung, không phải lỗi của em.”


Tối đó, Giang Bạch tỉnh giấc vì đau nhức khắp người.

Cậu ra khỏi phòng, định xuống lầu tìm thuốc giảm đau.

Cửa phòng sách hé mở. Đến gần, cậu nghe Giang Bách Thành và Lâm Huệ nói chuyện bên trong…

“Anh điên rồi à?” Lâm Huệ hạ giọng: “Anh thừa biết thằng ba nhà họ Tạ là người thế nào!”

Giang Bách Thành đáp: “Hôn sự do ông nội định. Giờ nhà họ Tạ tìm đến, em bảo anh làm sao?”

Lâm Huệ lo lắng: “Nhưng… chuyện như vậy, anh muốn đứa nào đi?”

Giang Bách Thành đã nghĩ kỹ: “Anh định để Giang Nông đi.”

Lâm Huệ phản đối: “Không được! Tuyệt đối không!”

Giang Bách Thành: “Không phải Tiểu Nông thì là Du Du. Em nỡ để Du Du đi sao?”

Lâm Huệ im lặng. Giang Bạch là con trai bà mang nặng đẻ đau. Bao năm qua, bà không làm tròn bổn phận, để cậu chịu khổ bên ngoài. Giờ tìm được cậu, sao bà nỡ giao cậu cho một kẻ như thằng ba nhà họ Tạ?

Nhưng Giang Nông cũng do bà nuôi lớn, bà không cũng không muốn cậu chịu khổ.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng bà vẫn thương Giang Bạch hơn một chút.

Giang Bách Thành tỉnh táo hơn: “Anh biết Giang Tuấn tự trách vì làm mất em trai năm xưa, nên dồn hết tình cảm vào Giang Nông. Nhưng từ khi anh thấy nó vì Giang Nông mà đánh gãy chân người khác, rồi để nó gánh hết tội, anh biết Giang Nông không đơn giản. Hôm nay nó còn khiến Giang Tuấn đẩy Giang Bạch ngã lầu. Cần tách chúng ra, nếu không sẽ có chuyện.”

Thấy Lâm Huệ nức nở, Giang Bách Thành đẩy quyết định cho bà: “Hủy hôn là không thể. Giang Nông hay Giang Bạch, em chọn đi.”

Lâm Huệ òa khóc: “Anh đừng ép em”

Giang Bách Thành thở dài: “Em thấy rồi đấy, Giang Tuấn chỉ chấp nhận một đứa em. Em muốn nó tiếp tục che chở Giang Nông mù quáng, hay dành tình cảm lại cho Giang Bạch?”

Nghe đến đây, lòng Giang Bạch phức tạp.

Trong tiểu thuyết, Giang Nông quả thực không tốt, không chỉ hủy hoại cuộc đời Giang Bạch, mà còn đẩy Giang Bách Thành vào chỗ chết, khiến Lâm Huệ phát điên, và ngay cả Giang Tuấn, người luôn bảo vệ cậu ta, cũng có kết cục thê thảm.

Đau, đau quá…

Ban ngày vết thương chưa đau thế, nhưng giờ cả người Giang Bạch như muốn rã rời.

Cậu biết kết cục câu chuyện này, không muốn nghe thêm.

Vừa bước đi, cậu bắt gặp Giang Nông đứng ở góc hành lang.

Giang Nông không ngờ Giang Bạch xuất hiện, vẻ mặt âm u chưa kịp che giấu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Giang Bạch.

Giang Bạch: “…” 

Không phải Giang Nông là “tiểu bạch hoa” sao? Không giữ vai nữa à?

Giang Nông vội cúi đầu, che giấu cảm xúc, rồi xoay người bỏ đi.

Giang Bạch nhìn cánh cửa phòng sách hé mở…

Giang Nông cũng nghe rồi, đúng không?

Thế này thì phiền phức rồi, không chỉ đau người, giờ đầu cậu cũng đau.

Giang Nông chắc chắn sẽ hãm hại cậu tiếp. Ít nhất cũng phải đợi cậu lành vết thương đã chứ!

Không quen sai bảo, nhưng bất đắc dĩ, cậu nhờ bà Ngô tìm thuốc giảm đau.

Giang Tuấn xuống lầu uống nước, thấy Giang Bạch lục hộp thuốc trên sofa, bất ngờ lên tiếng: “Nửa đêm làm gì thế?”

Giang Bạch giật mình, thấy là Giang Tuấn, sợ hãi dịch người sang một bên.

Bà Ngô mang hộp thuốc đến: “Nhị thiếu gia, thuốc giảm đau đây ạ.”

Giang Tuấn nhìn hộp thuốc, cau mày: “Cậu không phải nói không sao à?”

Giang Bạch nhận thuốc, cạy viên thuốc ra: “Anh thử bị đẩy ngã lầu xem có sao không.”

Giang Tuấn nghẹn lời: “Tôi không cố ý. Ai bảo cậu bắt nạt Tiểu Nông? Tôi cũng không dùng sức.”

Giang Bạch không muốn tranh cãi. Toàn thân cậu đau nhức.

Giang Tuấn nhìn cậu. Giang Bạch mặc đồ ngủ mỏng, trông gầy hơn cả Giang Nông.

Nghĩ đến chuyện cậu lớn lên ở cô nhi viện, Giang Tuấn chợt thấy áy náy.

Giang Tuấn nhớ khi Giang Bạch lạc, cậu mới tám tuổi. Giang Bạch hồi nhỏ là thiên thần hay cười, nhưng từ khi trở về, anh chưa thấy cậu cười lần nào.

Giang Tuấn đột nhiên vạch áo cậu lên.

Giang Bạch giật mình, đẩy tay anh ra: “Anh làm gì?”

Giang Tuấn giữ tay cậu, thấy vết bầm tím, cau mày: “ Cậu bảo đây là không sao?”

Giang Bạch rút tay, đứng dậy: “Vốn không sao, giờ chắc bị anh vặn gãy tay rồi.”

Giang Tuấn: “Cậu làm bằng thủy tinh à, chạm là gãy?”

Giang Tuấn vẫn áy náy, hồi nhỏ do anh bất cẩn để cậu lạc, giờ lại khiến cậu bị thương.

Giang Tuấn muốn bù đắp: “Đã bôi thuốc chưa?”

Giang Bạch nghi ngờ anh ta muốn hành hạ thêm: “Không cần bôi.”

Thấy cậu định đi, Giang Tuấn chặn lại: “Không bôi sao được? Lên phòng tôi, tôi bôi thuốc cho.”

Cả người đau nhức, nghe vậy, Giang Bạch vọt chạy như tránh tà.

Giang Tuấn ngẩn người, hét theo: “Cậu chạy gì chứ?”

Giang Bạch nén đau, chạy một mạch về phòng, khóa cửa, nín thở nhìn chằm chằm cửa. Ba phút im lặng trôi qua, xác định Giang Tuấn không đuổi theo, cậu mới thở phào.

Anh ta không định vì Giang Nông mà gϊếŧ cậu chứ?

Càng nghĩ càng sợ.

Cái nhà này quá nguy hiểm. Cậu phải tìm cách rời đi ngay!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play