Tối qua, Tạ Hối về lúc nửa đêm, nên Giang Bạch tưởng hôm nay anh sẽ không về sớm. Khoảng 8 giờ tối, cậu ra khỏi phòng, định xuống lầu tìm đồ ăn. Vừa bước xuống cầu thang, chợt nghe tiếng gầm từ dưới lầu: “Tạ Hồng Kỳ, ông đừng nhắc đến mẹ tôi!”
Dù quen tránh xa nguy hiểm, Giang Bạch vẫn tò mò. Đứng xa nhìn một chút chắc không sao.
Cậu rón rén bước xuống hai bậc, thấy Tạ Hối như sư tử nổi giận, ném điện thoại xuống bàn mà không cúp máy. Đồ ăn trên bàn đều bị hất đổ. Giang Bạch thở dài nghĩ thầm, *chắc anh ta quên uống thuốc*.
Không còn cơm tối, cậu chẳng lý do gì ở lại. Cậu không muốn dính vào rắc rối này, kẻ nào ra mặt lúc này chắc chắn bị anh ta lôi ra đánh để trút giận.
Giang Bạch quay về, lòng tiếc nuối bàn thức ăn.
Tạ Hối vừa ném điện thoại xong, ngẩng lên, thấy bóng người lén lút trốn đi. Xương tay anh phát ra tiếng kêu răng rắc…
Giang Bạch về phòng, định đóng cửa thì có bàn chân kẹt vào khe cửa. Tim cậu run lên, cửa đột nhiên bị đẩy mạnh. Cậu lùi lại, vai đập vào cửa.
*Xì, đau quá!*
Chưa kịp xoa vai, cậu thấy Tạ Hối mặt u ám tiến tới. Cậu lùi vài bước, bất an.
*Oan có đầu, nợ có chủ, Chúng ta không liên quan đến nhau. Anh đi tìm kẻ chọc giận anh đi, đừng trút giận lên tôi!*
Cổ cậu đột nhiên bị bóp chặt, cảm giác chết chóc quen thuộc khiến cậu vô thức vùng vẫy. Gót chân vấp mép giường, Giang Bạch ngã ngửa ra sau.
Tạ Hối không buông, đè xuống. Bàn tay trên cổ chuyển lên, bóp quai hàm cậu: “Sao cậu lại chạy?”
Giang Bạch không biết nói gì để tránh chọc giận anh. Tạ Hối siết mạnh hơn: “Có tật giật mình sao?”
Giang Bạch nắm tay anh. *Tôi không có tật gì hết, đồ điên!*
Trán cậu đau nhức, mồ hôi lạnh túa ra.
Tạ Hối bất ngờ buông tay, nhìn vết đỏ trên cổ cậu do mình bóp, ánh mắt anh càng mơ hồ.
Giang Bạch không đoán được anh muốn gì. Cậu giơ chân đỡ mép giường, định lùi trốn, nhưng mắt cá chân đã bị Tạ Hối nắm lấy…
*Thật sự rất đau đó.*
Tạ Hối dùng ngón tay xoa xoa mắt cá chân của cậu, ánh mắt như cân nhắc xem bẻ gãy hay bóp nát nó.
Giang Bạch siết bắp chân, thầm tính nếu Tạ *Điên* làm thật, cậu sẽ đá anh ta bao nhiêu phát.
Đột nhiên, Tạ Hối kéo mạnh mắt cá chân. Đôi chân thẳng tắp của Giang Bạch bị kéo đến eo Tạ Hối. Tạ Hối cúi xuống nhìn cậu: “Chúng ta lãnh chứng rồi, ngủ với cậu không phạm pháp chứ?”
Giang Bạch *biến thái, còn nói chuyện pháp luật? Nếu tôi nói phạm pháp, anh thả tôi à?*
Cậu mặc quần jeans, tay Tạ Hối vuốt ve mắt cá chân. Cậu cố giữ giọng không run: “Tôi không chọc giận anh.”
Tạ Hối nhìn cậu: “ Thật sao, Vậy sao cậu lại ở đây?”
Giang Bạch bình tĩnh lại. Tạ Hối nghi ngờ cậu có liên quan đến nhà họ Tạ, nhưng nếu đã điều tra, hẳn biết cậu chưa gặp ai trong nhà họ Tạ.
Giang Bạch cố ý hiểu sai ý : “Anh sai người đón tôi.”
Tạ Hối định không tha cho cậu, bất kể cậu biện minh thế nào, nhưng câu trả lời lại nằm ngoài dự đoán của anh.
Anh đột nhiên thấy hứng thú, khẽ nhướn mày: “Đúng vậy. Thế, cậu có muốn ngủ với tôi không?”
Giang Bạch: “…” *Cái gì thế này?*
Cậu, chết năm 26 tuổi, chưa yêu đương, càng chưa nghĩ đến chuyện tình dục. Dù biết mình thích đàn ông, nhưng yêu đương tốn thời gian và công sức, sức khỏe cậu không cho phép cậu có quan hệ thân mật với người khác. Nghĩ lại, cậu cũng thấy hơi tiếc.
Nhìn Tạ Hối, ngoài tính cách điên khùng, đúng là hấp dẫn, khiến người ta muốn thử. Nhưng ai dám chắc cậu sống sót đến sáng mai dưới dục vọng này chứ?
Bắp chân bị véo, hơi đau. Tay Tạ Hối thô ráp, chỉ xoa nhẹ cũng khó chịu. Giang Bạch nhíu mày. Trong tình huống này, nếu nói Không, tên điên này có thể cưỡng ép cậu vậy cậu còn chết thảm hơn.
Sau cân nhắc lợi hại, cậu cắn răng, gật đầu.
Chuyện này nếu làm tốt thì cả hai không ai thiệt, còn không thì cứ coi như cậu xui xẻo vậy.
Dù Giang Bạch mạnh dạn gật đầu, nhưng khi Tạ Hối cởi quần áo ra, cậu lại cảm thấy có chút hối hận.
Tạ Hối sững sờ trong giây lát khi thấy vết bầm tím lớn chưa lành trên người Giang Bạch.
Những vết xước trên người Giang Bạch gần như đã lành, nhưng vết bầm ở xương sườn, vai, eo, thậm chí cả đùi vẫn xanh tím, như thể bị bạo hành.
Ban ngày, Trình Tăng từng hỏi anh liệu nhà họ Giang không coi trọng cậu không. Đây không chỉ là phớt lờ, mà là ngược đãi.
Chẳng trách cậu dễ dàng đồng ý lãnh chứng như vậy. Giang Bạch đồng ý gả cho anh vì muốn thoát khỏi nhà họ Giang sao.
Nhìn Giang Bạch run rẩy, Tạ Hối nhẹ vuốt vết bầm trên sườn eo: “Sợ tôi à?”
Giang Bạch nổi da gà, lắc đầu.
Tạ Hối: “Vậy sao run?”
Giang Bạch mím môi: “Tôi…Sợ đau.”
Tạ Hối sững lại, nhớ xấp báo cáo khám sức khỏe hôm qua. *Hóa ra là ý này. Đưa báo cáo để nói đây là lần đầu?*
Giang Bạch không biết anh nghĩ gì. Thấy anh bất động, cậu tưởng anh đổi ý. Nhưng giây sau, Tạ Hối nói: “Vậy tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Giang Bạch: “…”
Lần đầu sau 26 năm, cậu hiểu “miệng lưỡi dối trá” là gì. *Nhẹ nhàng cái đầu anh!*
Giang Bạch, người đã cố gắng hết sức để không bị thương trong suốt 26 năm. Khoảnh khắc da thịt ma sát cả người Giang Bạch gần như tê dại. So với cảm giác bị đẩy ngã từ bậc thang hôm trước… thì cái đó đúng là chẳng đáng nhắc đến!
Tạ Hối tuy là cầm thú, vẫn còn sót lại chút tính người, không chỉ biết mỗi thỏa mãn khoái lạc của bản thân, mà còn biết chừng mực. Giang Bạch đau đớn, cuối cùng vẫn bị anh “phục vụ” chu đáo, đẩy lên cao trào kho*i c*m cực độ, khiến cậu không còn ý thức để phản kháng.
---
Sáng hôm sau, Tạ Hối tỉnh dậy, nhìn Giang Bạch ngủ say bên cạnh, cả người phủ đầy những dấu vết mới chồng lên vết bầm cũ, làn da trắng nõn giờ trông lấm tấm vết xanh vết tím, nham nhở đến xót xa.
Tạ Hối lẩm bẩm: “Chậc, đúng là yếu ớt.”
Nghe thấy tiếng động nhẹ bên cạnh, Giang Bạch chớp mắt mở mắt ra, mơ màng nhìn về hướng phát ra âm thanh. Tạ Hối vừa kéo xong quần, áo thì vẫn còn vắt bên thành ghế, nửa người trên trần trụi, vai rộng eo hẹp, cơ bụng rõ nét lộ ra toàn bộ không che đậy.
Khi Tạ Hối quay đầu, Giang Bạch nhắm mắt giả vờ ngủ. Tạ Hối véo cằm cậu: “Hôm nay em ở nhà, đừng ra ngoài.”
Giang Bạch chẳng cần nhìn cũng biết bộ dạng mình bây giờ thế nào. Cả người cậu đau nhức, bên dưới rất khó chịu, cậu làm sao dám vác bộ dáng này ra ngoài.
Giang Bạch không thèm giả bộ ngủ nữa cậu mở mắt ra thấy Tạ Hối như đã thoát khỏi dáng vẻ điên loạn của anh ta tối qua, trở về dáng vẻ bình thường.
Tạ Hối đứng dậy: “Thu dọn đồ đạc đi, tối nay chuyển vào phòng ngủ chính.”
Giang Bạch giật mình: “Tối lại làm tiếp à?”
Tạ Hối đang định đi. Nghe thấy lời Giang Bạch, anh quay lại nhìn cậu: "Cái gì?
Giang Bạch muốn đập đầu vào gối chết luôn cho rồi. *Còn cái gì nữa? Cậu biết mở miệng thế nào?*
Giang Bạch nghiến răng: “…Làm làm nhiều quá… không tốt cho sức khỏe.”
“Hửm” Tạ Hối đứng đó nhìn cậu vài giây, bất chợt khẽ cười khẩy, như thể đang nói: “Thể lực tôi tốt lắm, khỏi lo.”
Tạ Hối quay người ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên căn dặn:
“Tối tôi muốn thấy em trong phòng ngủ chính. Đừng để tôi phải đích thân lôi sang”
---
Hai tiếng sau, Giang Bạch xuống lầu ăn cơm. Trước đó, cậu đứng im trước gương suốt nửa tiếng, nhìn vào cơ thể mình. Không phải chưa từng nghe người ta đồn Tạ Hối cầm thú cỡ nào, nhưng tự mình trải qua mới hiểu — đúng là không sai một chữ. *Tạ Hối đúng là tuổi chó, làm sao cậu dám đối mặt với người khác trong bộ dạng này!*
Điện thoại reo. Là tin nhắn chuyển khoản. Tạ Hối chuyển một triệu vào thẻ cậu.
*Cái gì? Tiền qua đêm sao?*
Giang Bạch tưởng tượng giao số tiền này cho cảnh sát hoặc đổi thành tiền mặt tát vào mặt Tạ Hối…
Trước khi đến công ty, Tạ Hối nhờ Trình Tăng chuyển một triệu cho Giang Bạch. Anh luôn luôn hào phóng với người của mình.
Nhà họ Giang không xem trọng cậu, chắc cũng chẳng cho cậu tiền. Vậy sau này ăn mặc, sinh hoạt, tất cả đều cần dùng đến tiền. Mà người, anh đã kết hôn rồi chuyện sau này, đương nhiên cũng là việc của anh.
Nhưng hai tiếng sau, Trình Tăng chạy vào văn phòng: “Anh, thẻ của anh dâu vừa tiêu một triệu tệ mười phút trước.”
Tạ Hối nhíu mày. *Đúng là con cáo nhỏ. Dặn không ra ngoài, có tiền là đi tiêu hết rồii!*
Anh cũng không tiếc một triệu đó: “Em ấy mua gì?”
Trình Tăng ngập ngừng : “Không, anh dâu không mua gì cả … anh ấy quyên góp.”
Tạ Hối không tin: “… Quyên góp?”
Trình Tăng hoàn toàn không hiểu nổi hai người đã xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm anh trai đột nhiên bảo chuyển khoản cho Giang Bạch, cậu còn tưởng có chuyện gì đặc biệt.
Ai ngờ chuyển xong chưa đầy mười phút, anh dâu đem hết số tiền ấy đi quyên góp sạch.
Nhưng điều khiến Trình Tăng khó mở miệng nhất vẫn chưa dừng lại ở đó.
"Không chỉ quyên góp, anh dâu còn quyên cho tổ chức từ thiện đứng tên anh.
Tổng cộng một triệu... lẻ hai trăm tệ."
Tạ Hối: “…” ???