Giang Bạch đã hạ sốt, nhưng vết thương trên người vẫn chưa lành, cử động vẫn còn đau.
Cậu ở trong phòng hai ngày, hầu như không ra ngoài, chỉ xuống lầu ăn cơm. Trong hai ngày này, Lâm Huệ và Giang Bách Thành thay nhau khuyên can, ngay cả Giang Tuấn cũng đến cãi nhau một lần, nhưng Giang Bạch vẫn kiên quyết gả đến nhà họ Tạ.
Ngày thứ ba, Giang Bạch ra ngoài, không ai biết cậu đi đâu. Mấy ngày sau đó, Giang Bạch đi cả ngày, khi về, trên người thoang thoảng mùi đàn hương.
Hôm đó, Giang Bạch về đúng giờ cơm tối. Cậu rửa tay rồi ngồi vào bàn. Lâm Huệ hỏi: “Du Du, con đi đâu cả ngày vậy?”
Giang Bạch ngồi xuống bàn: “Không đi đâu cả.”
Giang Tuấn để ý sợi dây đỏ trên cổ cậu, bèn đưa tay kéo: “Cái gì đây?”
Theo sợi dây, Giang Tuấn lôi ra một mặt dây chuyền Quan Âm. Giang Bạch vội cất mặt dây truyền vào cổ áo: “ Tôi lên chùa cầu xin.”
Giang Tuấn sững người, nhìn Giang Bạch. Dù cậu bình tĩnh nói sẽ thay Giang Nông gả, nhưng trong lòng chắc hẳn lo sợ, nếu không sao lại lên chùa cầu xin thứ này?
Giang Tuấn buồn bực: " Cậu không cần phải…”
Chưa nói hết, Giang Nông ngắt lời: “Anh Giang Bạch, anh xin Quan Âm ở đâu? Mai dẫn em đi với, em cũng muốn xin một cái cho anh Giang Tuấn.”
Giang Tuấn nhìn Giang Nông trầm ngâm suy nghĩ, vừa cảm động, vừa cảm thấy trong lòng rối loạn. Cả hai đều là em trai, Giang Nông lại hiểu chuyện như vậy. Giang Tuấn không muốn ai trong họ gả cho kẻ điên nhà họ Tạ.
Giang Tuấn không muốn Giang Bạch đi, nhưng nếu cậu không đi thì Giang Nông sẽ phải đi.
Giang Bạch liếc Giang Nông rồi nói: “Muốn xin được, phải ăn chay ba ngày, ngồi thiền trong chùa nghe kinh sáu tiếng mỗi ngày, không được phân tâm, tôi e rằng cậu không làm nổi.”
“Sáu tiếng mỗi ngày, ba ngày là mười tám tiếng?” Lâm Huệ ngạc nhiên: “Chẳng trách dạo này con cứ đi sớm về muộn.”
Giang Nông nghẹn lời, không thể ngồi thiền nghe kinh mười tám tiếng. Giang Nông biết Giang Tuấn sẽ không để cậu chịu khổ liền nói: “Anh, mai em xin cho anh một cái. Chỉ ba ngày, em làm được.”
Đúng như dự đoán, Giang Tuấn phản đối: “Em đừng đi chịu khổ như vậy, anh không tin mấy chuyện này.”
Giang Bạch cúi đầu ăn, không muốn để tâm đến sự giả tạo của Giang Nông.
Cậu khấn Quan Âm vì trước đây từng có một pho tượng Quan Âm bằng ngọc, có lẽ do cha mẹ để lại. Cậu đeo nó từ nhỏ, mỗi lần chạm vào, lòng lại an yên. Cậu không chắc gả cho Tạ Hối có phải quyết định đúng đắn không, nhưng để an ủi bản thân, cậu vẫn lên chùa khấn Phật.
Giang Bách Thành nhìn sợi dây đỏ, thở dài: “Con thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?”
Giang Bạch ngẩng đầu: “Con nghĩ kỹ rồi.”
Chuyện này không nên nhắc thêm nữa. Mỗi lần nhắc, không khí lại nặng nề, đặc biệt là Lâm Huệ, bà không nuốt nổi cơm, buông đũa, thở dài.
Mấy ngày qua, Giang Bách Thành đã nói chuyện với Giang Bạch nhiều lần, phân tích lợi hại, nhưng cậu vẫn kiên quyết. Ông nói: “Nhà họ Tạ mời tuần sau gặp mặt.”
*Nhà họ Tạ, không phải Tạ Hối sao ?*, Giang Bạch nhíu mày.
Giang Tuấn gãi đầu, bực bội: “Sao cứ phải là nhà họ Tạ chết tiệt đó chứ!”
Giang Bạch không rõ mình khó chịu vì gì. Cậu đã đồng ý thay Giang Nông. Anh trai tốt của cậu có thể yên tâm làm thiếu gia nhà họ Giang. Chẳng phải đó là điều cậu muốn sao?
Ăn xong, Giang Bạch định về phòng thì Giang Nông gọi: “Anh Giang Bạch.”
Giang Bạch nắm tay cửa, quay lại: “Gì?”
Giang Nông không tin Giang Bạch tốt bụng nhảy vào hố lửa vì mình. Chẳng ai vừa thoát khổ lại muốn khổ hơn. Lên tiếng hỏi: “Hôm đó anh nghe thấy họ muốn đưa tôi đến nhà họ Tạ. Sao anh lại thay tôi gả?”
*Còn sao nữa? Vì tôi muốn sống thêm vài năm.*
“Không phải vì cậu. Hôn ước vốn là của tôi, hơn nữa…” Giang Bạch buông tay cửa, nói dối: “Từ nhỏ tôi đã mơ gả vào nhà giàu cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện dĩ nhiên phải nắm lấy.”
Giang Nông không ngờ lý do này, cười lạnh trong lòng. *Gả vào nhà giàu? Cậu không biết Tạ Hối là ai đâu. Muốn gả thì cứ đi đi, ai thèm mối hôn sự này.*
Sắc mặt Giang Nông bớt u ám, tươi tỉnh hơn: “Nếu vậy, tôi nhường anh.”
Thấy Giang Nông rời đi, Giang Bạch thở phào.*Cậu ta tin rồi chứ?*
Giang Bạch chạm vào ngọc bội dưới cổ áo. Chỉ cần không bị Giang Nông gài bẫy, coi như thoát nạn.
---
Một tuần sau, Giang Bạch thu dọn đồ từ sớm, đợi dưới lầu. Quần jeans, áo phông trắng, giản dị mà tươi tắn.
Giang Nông hôm nay ăn mặc đơn giản, cố kìm nén nụ cười để hợp với không khí u ám của cả nhà. Sau hôm nay, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Giang Bạch có hối hận cũng đã muộn.
Lâm Huệ vẫn khóc, hai mắt đều sưng đỏ. Giang Tuấn mặt đen kịt, không có chút thần sắc nào. Giang Bạch tim đập thình thịch, sợ nói gì chọc tức anh ta lại bị anh ta đẩy ngã lần nữa.
Vốn dĩ, cả nhà bốn người ra ngoài chỉ cần một xe. Giờ có thêm Giang Bạch, phải dùng hai xe.
Giang Bách Thành: “Giang Tuấn, con lái xe với Tiểu Nông đi.”
Giang Tuấn: “Để Giang Bạch đi xe với con luôn.”
Giang Bạch giả vờ không nghe, lặng lẽ đến xe Giang Bách Thành. *Đi chung với hai người họ? Chỉ điên cậu mới đi.*
Đúng lúc cha con tranh cãi xem Giang Bạch đi xe ai, một chiếc Maybach đen dừng trước cửa. Một thanh niên tóc ngắn bước xuống, mặc vest đen, chẳng ngại nóng giữa ngày hè.
“Xin hỏi, ai là anh Giang Bạch?”
Giang Bách Thành nhìn sang: “Anh là…?”
Trình Tăng cười: “Chào ngài, tôi là trợ lý của anh Tạ, tên Trình Tăng, đến đón anh Giang Bạch đi lĩnh chứng.”
Trình Tăng không nhắc tên Tạ Hối, nhưng sắc mặt nhà họ Giang đều thay đổi, trừ Giang Bạch.
Lâm Huệ kéo Giang Bạch ra sau: “Lĩnh chứng gì? Hôm nay chúng tôi đến nhà họ Tạ gặp mặt. Ai nói hôm nay lĩnh chứng?”
Trình Tăng nhìn Giang Bạch: “ Giang Bạch, sếp tôi nói, chuyện đã định, sớm muộn cũng phải làm. Chi bằng làm luôn trong hôm nay.”
Giang Bạch biết hôn sự này là do nhà họ Tạ sắp đặt, Tạ Hối không đồng ý. Việc sai người đón cậu lĩnh chứng ngay chắc là để tránh cậu gặp nhà họ Tạ, sợ cậu bị mua chuộc. Nhưng điều khó hiểu là hai nhà chưa gặp, chưa báo ai gả cho Tạ Hối sao Trình Tăng biết là cậu?
Thực ra, Trình Tăng không biết chắc. Cậu ta ta chỉ nghĩ nếu anh trai đã đồng ý kết hôn, phải chọn người anh trai thích. Dù sao sau khi kết hôn họ cũng phải gặp nhau thường xuyên, không thể để anh trai khó chịu. Anh ta thử chọn Giang Bạch, may mắn nhà họ Giang không phủ nhân, nghĩa là người được gả đi đúng là cậu ấy.
*Chậc, anh trai đoán đúng. Con ruột không bằng con nuôi.*
Lâm Huệ kéo tay áo Giang Bách Thành: “Chuyện này là sao?”
Giang Bách Thành cũng không rõ. Nhà họ Tạ nói hôm nay chỉ gặp bàn chuyện.
Trình Tăng chỉ nhìn Giang Bạch: “Anh Giang Bạch, anh có thắc mắc gì không?”
Giang Bạch không thắc mắc, cũng không muốn đi tìm Tạ gia gây phiền: “Lĩnh chứng xong, tôi sẽ chuyển đến nhà Tạ Hối luôn sao?”
Nghe cậu nhắc tên Tạ Hối tự nhiên, Trình Tăng khẽ nhướng mày: “Sau khi kết hôn, hai người đương nhiên ở chung. Anh cần chuẩn bị gì thì cứ lấy. Lịch lĩnh chứng là 11:30, còn một tiếng.”
Giang Bạch gật đầu: “Được, anh đợi tôi.”
Cậu vào nhà chưa đầy năm phút, mang ra một cặp sách và laptop. Trình Tăng ngạc nhiên: “Chỉ… mấy thứ này thôi sao?”
Giang Bạch không có nhiều đồ. Ban đầu chỉ định mang laptop, nhưng nghĩ lại, cậu gói thêm vài bộ quần áo: “Cũng không phải không quay lại. Mang thế này đủ rồi.”
Câu nói an ủi Lâm Huệ, nếu không bà sẽ không để cậu đi. Cậu nhìn bà: “Mẹ, lĩnh chứng kết hôn cần sổ hộ khẩu.”
Lâm Huệ mắt đỏ, lẩm bẩm: “Sao lại thế…” Sổ hộ khẩu của Giang Bạch mới chuyển về chưa đầy ba tháng, giờ lại phải đi.
Trình Tăng nhìn Giang Bạch với vẻ dò xét. *Người này bị sao vậy? Nghe đến lĩnh chứng kết hôn mà chẳng ngạc nhiên, trông bình thản như đi làm đám cưới cho người khác. Nếu không phải cưới anh trai mình, chắc cũng chẳng phản ứng gì.*
Trình Tăng định gọi Tạ Hối hỏi nếu có vấn đề thì có lĩnh chứng được không. Nhưng chưa kịp lấy điện thoại, Giang Bạch đã cầm sổ hộ khẩu: “Đi thôi.”
Trình Tăng nhìn cậu bình tĩnh mở cửa xe: “…” *Mình đến ép cưới thật à? Sao chẳng cảm thấy chút thành tựu nào?*
Xe rời đi, Lâm Huệ bật khóc nức nở. Giang Tuấn cũng nhìn chằm chằm theo hướng xe vẻ mặt đầy sát khí.
Trong nhà chỉ có Giang Nông là người vui vẻ, còn cẩn thận hỏi: “Ba, anh Giang Bạch bị đưa đi rồi. Chúng ta còn đi không?”
Lâm Huệ run giọng: “Đi! Tôi phải hỏi nhà họ Tạ sao lại bắt con tôi đi!”
Trên xe, Trình Tăng vừa lái vừa nhìn Giang Bạch qua gương chiếu hậu. Cậu ngồi ghế sau, nhìn ra cửa sổ, không nói gì. Cả đường hai người đều im lặng, Trình Tăng suýt phát điên.
*Aaaa, Trình tăng gào thét trong lòng, sao có người im lặng như vậy chứ! Ngồi như ma-nơ-canh, không nhúc nhích!*
“Cậu có chuyện muốn nói với tôi sao?” Giang Bạch bất ngờ lên tiếng.
Trình Tăng giật mình: “Hả?”
Giang Bạch: “Cậu cứ nhìn tôi mãi, có chuyện gì muốn nói à?”
Trình Tăng sững sờ: "Không phải, chỉ là anh trai tôi... Không phải, sếp tôi tính tình khó chịu, không thích người lắm lời..." Trình Tăng thấy mình nói nhảm. *Trên đời còn có người lắm lời hơn mình sao?*
Giang Bạch: “Được, tôi hiểu rồi.”
Trình Tăng vội: “Đừng nói gì hết!”
Giang Bạch: “Được.”
Trình Tăng: “…”
Đến Cục Dân chính, Giang Bạch xuống xe. Hôm nay không phải ngày đẹp, chẳng có cặp đôi nào kết hôn, chỉ thấy vài vụ ly hôn xếp hàng.
Giang Bạch nhìn đồng hồ, 11:20, hỏi: “Sếp cậu chưa đến à?”
Trình Tăng: “Sếp tôi không đến.”
Giang Bạch liếc: “Cậu lĩnh chứng thay anh ta?”
Trình Tăng thực sự đến thay Tạ Hối, nhưng nghe sao kỳ kỳ: “Sếp đã sắp xếp. Vào đóng dấu thôi.”
Giang Bạch không quan tâm: “Ảnh thì sao?”
Trình Tăng đưa bức ảnh nhóm đã chuẩn bị. Giang Bạch xem, hỏi: “Ảnh này từ đâu ra?”
Trình Tăng: “Đã chỉnh sửa. Tôi nhờ người chuyên nghiệp làm, không có dấu vết gì, đúng không?”
Trong ảnh, Giang Bạch xanh xao, gầy gò, như học sinh cấp ba suy dinh dưỡng. Cậu chỉ tay: “Ý tôi là, ảnh của tôi từ đâu ra? Sao cậu có? Hơn nữa, nhà tôi chưa nói ai cưới sếp cậu. Sao cậu biết đến đón tôi?”
Trình Tăng im lặng cả đường, bị loạt câu hỏi làm hoang mang: “Ảnh này… chuyện đó…”
Thấy mình ấp úng, Giang Bạch hạ tay: “Tôi hiểu rồi.”
Trình Tăng: “…” *Hiểu cái gì? Tôi còn chưa nói gì mà!*