“Anh, bên kia vừa gọi, nói đã sắp xếp một mối hôn sự cho anh, bảo anh dành thời gian đi ăn một bữa cùng họ.”

Hai tầng trên cùng của Tòa nhà Tạ thị không dùng làm văn phòng. Ngoài căn phòng treo biển “Văn phòng Tổng giám đốc”, các phòng khác được cải tạo thành phòng tập quyền anh, kiếm đạo, nghỉ ngơi, và phòng tập thể hình. Nghe đồn còn có một phòng tra tấn đầy dụng cụ, dù chưa ai thấy, nhưng cả tòa nhà đều rỉ tai nhau về nó.

Tạ Hối vừa tắm xong, quấn khăn quanh eo, nước vẫn đọng trên cơ thể. Mái tóc ướt sũng che ánh mắt, khiến người khác khó đoán cảm xúc.

Văn phòng người khác đầy tài liệu, còn văn phòng Tạ Hối như hầm rượu, chất đầy chai rượu vang. Anh tiện tay rót một ít whisky vào ly thủy tinh, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng kẹp lấy thành ly, khẽ xoay. Viên đá lớn bên trong theo vòng xoay va nhẹ vào thành ly, phát ra tiếng lách cách trong trẻo, lạnh buốt.

“Cậu nói xem, sao họ nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn nghe?” Tạ Hối hỏi.

Trình Tăng đáp: “Chắc nghĩ anh cần người bầu bạn.”

Tạ Hối lườm: “Tôi cần sao?”

Trình Tăng nhún vai: “Không biết nữa, dù sao thì trông anh cũng rất cô đơn.”

Tạ Hối ném thẳng chiếc khăn trên vai qua. Trình Tăng tané được, bắt lấy: “Anh, chuyện này tính sao? Người này chắc được phái đến để giám sát anh đó.”

Tạ Hối nhấp một ngụm whisky, vị cay nồng lướt qua cổ họng nóng rát mà, sảng khoái vô cùng.

Tạ Hối đặt ly xuống giọng hờ hững: “Tùy họ. Không sợ tôi giết người thì cứ việc đưa tới.”

Trình Tăng thuận tay đưa tài liệu qua : “Vậy anh xem cái này đi.”

Trình Tăng được Tạ Hối cứu khỏi đám côn đồ nước ngoài năm mười lăm tuổi, từ đó theo anh. Cậu cứ bám lấy Tạ Hối như cái đuôi là đàn em, sai vặt, vệ sĩ, chuyện gì cũng xắn tay làm. Sau này Tạ Hối về nước, cậu lại trở thành trợ lý, kiêm luôn đủ vai, chẳng thấy phiền, vì vốn dĩ trong người cậu dư năng lượng chẳng biết xả vào đâu.

Khác với Tạ Hối - người mà chẳng ưa ai và cũng chẳng buồn để tâm người khác nghĩ gì .Trình Tăng lại có vẻ biết cách cư xử hơn. Khi mặc vest, trông cậu ta nghiêm chỉnh đâu ra đấy, nhìn cũng giống người tử tế. Tạ Hối thường nói cậu như cáo đội lốt mèo.

Trình Tăng đưa tài liệu: “Nhà họ Giang có ba người con trai. Người được gửi đến có lẽ là một trong hai người này, một là con nuôi, còn người kia là con ruột thất lạc từ nhỏ mới được tìm về.”

Tạ Hối liếc ảnh, nhướng mày: “Họ đúng là biết cách lấy lòng.”

Trình Tăng hiểu ý—chắc sợ con gái không chịu nổi anh. Nhưng nhìn hai chàng trai, đặc biệt Giang Bạch, trông mong manh như “tiểu đáng thương”. Nếu cậu đến, e là chẳng trụ nổi một ngày.

Trình Tăng bỏ vẻ nghiêm túc, tựa tủ rượu nghiêng đầu hỏi một cách thờ ơ: “Anh, anh ưng ai hơn?"

Tạ Hối nghiêm túc nhìn kĩ lại, chỉ tay một cách thản nhiên: “Người này hợp mắt hơn.”

Hai người trong bức ảnh hoàn toàn đối lập. Một người cười rạng ngời như hoa sen, nhưng Tạ Hối ghét nhát là nụ cười cười của người khác, khiến anh rất chướng mắt. Người kia chẳng những không cười mà còn trông nhợt nhạt, rụt rè. Với cái tên Tạ Hối (u ám, xui xẻo), anh thấy người này hợp hơn.

Trình Tăng ngạc nhiên, tưởng anh chọn người tươi sáng: “Đây là con ruột nhà họ Giang, họ chưa chắc đưa cậu ấy đến đây.”

Tạ Hối cười nhạt: “Nếu là cậu, cậu thương người ruột thịt hay người mình nuôi?”

Trình Tăng, mồ côi từ nhỏ, chẳng biết đáp. Thấy Tạ Hối bất hòa với gia đình, anh ta không hiểu tình thân: “Anh nghĩ sao?”

Tạ Hối nhìn người gầy gò trong ảnh, cười: “Ai biết?”


Giang Bạch bị ốm, có lẽ do bị Giang Tuấn dọa hoặc vết thương nhiễm trùng. Nửa đêm, cậu sốt cao.

Buổi Sáng, Lâm Huệ gọi cậu ăn, nhưng cửa khóa chặt. Dùng chìa dự phòng, họ mới biết cậu sốt cao.

Giang Bạch tỉnh dậy đã là buổi tối, một ngày không ăn gì, Cháo trên bàn cạnh giường đã nguội lạnh. Cậu cầm lên nếm thử, trong cháo còn có thịt băm, ăn rất ngon. Không kén ăn, cậu ăn sạch, nhưng vẫn đói.

Ra khỏi phòng, định tìm đồ ăn, cậu nghe Giang Tuấn quát tháo dưới lầu: “Không được! Con không đồng ý! Sao dám đưa Tiểu Nông đến nhà họ Tạ? Tam thiếu nhà Tạ là đồ điên, đẩy Tiểu Nông vào hố lửa sao?”

Giang Nông khóc lóc bên cạnh. Lâm Huệ xót, cũng khóc theo.

Giang Bách Thành nói: “Hôn sự đã định từ lâu, không đổi được.”

Giang Nông nức nở: “Nhưng… người được định không phải con.”

“Đúng thế!” Nói xong Giang Tuấn nhận ra điều gì đó, nhìn Giang Nông.

Người được định hôn không phải Giang Nông, vì lúc đó Giang Nông chưa là con nuôi. Câu nói này đẩy chuyện sang Giang Bạch.

Giang Bách Thành cau mày: “Con muốn phủ nhận là con mang họ Giang?”

Giang Nông vội: “Không, ba, con chỉ sợ.”

Giang Bạch không ngờ mọi chuyện bùng nổ nhanh. Để nghỉ ngơi, cậu bước xuống: “Con đi.”

Giọng cậu khàn, yếu vì sốt, nhưng đủ khiến mọi người quay lại.

Giang Tuấn nhìn cậu với vẻ mặt khó tin: “Cậu biết mình nói gì không?”

Giang Nông ngừng khóc, ngạc nhiên.

Lâm Huệ lau nước mắt: “Du Du, con nói gì? Chuyện này không liên quan gì đến con, con về phòng nghỉ đi.”

Giang Bạch nhìn Giang Nông, quả nhiên, vẻ ngoan ngoãn giả tạo kia sau khi nghe Lâm Huệ nói liền lóe ra tia ác ý. Để tránh Giang Nông oán hận nhà họ Giang và hãm hại mình, Giang Bạch nghĩ gả đi là hợp lý nhất. Đối phó cả Giang Nông lẫn Giang Tuấn quá mệt. Tạ Hối dù đáng sợ, nhưng chỉ một người dễ đối phó hơn.

Giang Nông ngạc nhiên nhìn Giang Bạch. Giang Bạch rõ ràng cũng nghe lén cuộc nói chuyện tối qua, vậy tại sao lại chủ động gả thay?

Giang Bạch dường như thấy được sự bối rối của Giang Nông, thầm nghĩ, còn lý do gì nữa? Sợ cậu hãm hại tôi chứ sao. 

Trong tiểu thuyết, Giang Nông sắp đặt Giang Bạch leo giường Tạ Hối để tránh hôn sự. Nhưng giường Tạ Hối đâu dễ leo? Tạ Hối ghét nhất mấy loại thủ đoạn, khiến Giang Bạch chết không rõ.

Nghĩ vậy, Giang Bạch quyết thay Giang Nông gả đi. Dù sao cũng phải gả, chi bằng tự nguyện, tránh giày vò. Là pháo hôi, nhưng cậu muốn sống thêm vài năm.

Giang Tuấn đột nhiên hét lớn: “ Cậu điên rồi? Tôi không đồng ý!”

Giang Bạch nhìn: “Ồ, Vậy anh đi à?”

Giang Tuấn: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play