Mọi người trong sảnh đều nín thở nhìn chằm chằm vào chiếc chén sứ nhỏ. Mấy hạt máu lơ lửng trong nước, dần dần trôi lại gần nhau, rồi cuối cùng cũng chậm rãi hợp thành một.
Hoài Ân chỉ liếc qua một cái rồi ngoảnh đi, chẳng chút kinh ngạc. Kết quả này, y đã đoán được từ trước. Nếu y thật sự là con của Tông Chính Dự Trạm, thì sao y lại chẳng hề cảm nhận được một chút tình cảm huyết thống nào?
Trong ba người, chỉ có Tông Chính Lý Hà còn giữ được vẻ bình tĩnh, ánh mắt xoay chuyển không biết đang tính toán điều gì. Trái lại, sắc mặt Tông Chính Thiếu Du bỗng tái nhợt như giấy, "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, thân mình run lẩy bẩy. Hắn cúi đầu chạm trán xuống nền, giọng nghẹn lại: “Nhi thần cầu phụ hoàng, vì tình phu thê bao năm, xin tha cho mẫu hậu!”
Ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn đỏ lòm, hung hăng trừng Hoài Ân. Trong ánh mắt trong trẻo của thiếu niên ấy, vừa có oán hận, vừa có thách thức, lại chẳng giấu nổi nỗi yếu đuối và thương tâm.
Tông Chính Vân Liên như kẻ mất hồn, đứng ngây ra không nhúc nhích. Một hồi lâu, ông mới thở dài một tiếng, toàn thân như rã rời, ngồi phịch xuống ghế. Mi mắt khép lại, khóe mắt long lanh giọt lệ, thoáng chốc già đi mười tuổi.
Khi mở mắt, ánh nhìn mờ lệ, đầy thương cảm và bi ai. Ông run rẩy vươn tay, cánh tay dài vượt qua mặt bàn, gần chạm tới gương mặt Hoài Ân, miệng khẽ lẩm bẩm như rỉ máu:
“Đồng Ân… Đồng Ân… trẫm…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT