Hoài Ân thu hết vẻ mặt của bọn họ vào mắt, nhưng chỉ khẽ nhếch môi tỏ vẻ khinh thường. Cái gọi là hoàng quyền — với người khác cao hơn cả trời — đối với y lại chẳng đáng một đồng.
Y nhìn Tông Chính Vân Liên, giọng điệu vẫn lạnh nhạt thờ ơ như thể trước mặt chỉ là một kẻ qua đường: “Ta với ngươi rốt cuộc là gì, ta chẳng mảy may hứng thú. Càng không theo ngươi về cái gì mà cung điện. Cho ta một con ngựa, ta còn phải lên đường.”
Dù ba tên thị tòng trước đó đã bị Tông Chính Lý Hàn cho lui, trong phòng không còn ngoại nhân, nhưng thái độ ngang ngạnh bất kính của y đối với thiên tử vẫn khiến cả ba cau mày.
Lần này, Tông Chính Thiếu Du không mở lời. Kẻ lên tiếng lại là Lý Hàn, khẽ quát một câu qua loa, rồi im lặng chờ xem phản ứng của hoàng huynh.
Sắc mặt Vân Liên chỉ thoáng đổi, tưởng như chẳng để bụng, lại bỗng hỏi thẳng: “Dự Trạm… hắn đối xử với ngươi có tốt không?”
Hoài Ân chau mày, mất kiên nhẫn, xoay người bỏ đi.
Vân Liên sững lại, cất giọng quát: “Ngươi đứng lại!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT