Tiểu Bảo trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, lời giải thích vốn đã chuẩn bị kỹ, nửa câu cũng chẳng nhớ nổi, chỉ còn biết mang vẻ vừa áy náy, vừa tủi thân, lại vừa mong ngóng mà nhìn y.
Tiếc rằng, so về kiên nhẫn, Tiểu Bảo vốn chẳng phải đối thủ. Dưới ánh mắt sắc lạnh, không chút dung tình của Hoài Ân, hắn rốt cuộc hoàn toàn bại trận, đành kéo lê thân mình cứng đờ bước lại, cúi đầu, cất tiếng nhỏ nhẹ tựa như khẩn cầu: “Huynh… vẫn còn trách ta sao?”
Hoài Ân không đáp, vẫn giữ nguyên cái nhìn dò xét.
Tiểu Bảo khẽ mím môi, giọng ấm ức: “Hôm đó ta đau đến vậy… huynh thật là tàn nhẫn, sao lại không chịu nghe ta nói đôi câu giải thích?”
Chẳng rõ lời ấy chạm phải sợi dây nào nơi Hoài Ân, mà lửa giận bỗng bùng lên: “Ngươi còn dám nhắc tới hôm đó?!”
Tiểu Bảo vội nắm tay áo y, giục giã: “Huynh không thể vu oan cho ta được! Ta chẳng làm gì cả. Ta đến nhà Lưu lão bản chỉ để lấy phương thực dưỡng thân cho phụ thân ta, ai ngờ bọn họ đều có mặt ở đó. Ta… ta chẳng qua nể mặt, chứ vốn không muốn ở lại. Ta định uống một chén rồi về…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT