“Vật này tuy quý, nhưng cũng chẳng thể bởi vì ham đồ tốt mà đem chính mình bán đi.” Ngữ khí Văn Nguyệt vững vàng, không có chút do dự.
“Ngươi đối với Tiêu đại ca hôm nay có cái nhìn thế nào?” Bạch Thủy cẩn thận dò hỏi.
Văn Nguyệt khẽ lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy hắn cùng hình tượng ý trung nhân trong lòng ta kém xa. Hắn cùng Bạch đại ca chính là một trời một vực. Đã muốn gả, ta tất phải tìm một người không thua kém Bạch đại ca nửa phần.”
Bạch Thủy nghe xong, chỉ còn cách câm lặng nhận lấy áo lông chồn nàng đưa, trong lòng cũng hiểu, chuyện Tiêu Lan, còn chưa kịp bắt đầu, đã sớm có đoạn kết.
Ngày hôm sau, Bạch Thủy một mình xuống trấn. Còn chưa tới cửa Nhất Phẩm Trai, đã thấy thân ảnh Tiêu Lan nơi ngõ nhỏ. Trong gió tuyết, người kia đứng ngẩn ngơ bất động, bóng dáng hiu quạnh khiến ai nhìn cũng thấy đáng thương.
“Ngươi hôm nay như thế nào chỉ có một mình?” Ánh mắt Tiêu Lan quét qua sau lưng Bạch Thủy, trống trơn không một bóng người, ngay cả chiếc xe bò cũ cũng chẳng có ai đi theo. Cõi lòng vốn tràn đầy mong mỏi, phút chốc giống như băng trên mái hiên, lạnh lẽo đến tê buốt.
Bạch Thủy nhìn rõ nét cô quạnh trên gương mặt kia, trong giọng nói còn ẩn chút oán trách. Hắn thở nhẹ, dùng lời ôn hòa nhất để nói ra sự thật Văn Nguyệt không thích:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play