Mọi người nhất thời đều sững sờ trước động tác bất ngờ của Lư Ngư, quên cả việc tiếp theo nên làm. Đặc biệt là Trương thị cùng Vương Chiêu Đệ, hai kẻ mặt đối mặt, lúng túng không thốt nên lời.
“Lư Ngư, ngươi đây là ý gì?” Bạch Thủy khom lưng nhặt lại gói thịt cá rơi trên tuyết, thoáng chau mày.
Sắc mặt Lư Ngư trầm tĩnh, đưa gói đồ trở lại tay Trương thị, giọng điệu dứt khoát:
“Đại cữu mẫu, thứ này vẫn là ngươi đem về đi. Chúng ta không thể giúp được.”
“Đây là sao chứ, Lư Ngư? Dù thế nào chúng ta cũng là thân thích.” Vương Chiêu Đệ lập tức chen vào, giọng mang theo bất mãn, “Ngươi không thể một mình phất lên, lại lạnh lùng mặc kệ bà con nghèo khó. Huống hồ, đến cầu ngươi cũng chẳng phải chỉ có ta.”
Một câu liền kéo Trương thị vào, khiến vị này vốn kiêu ngạo cũng thấy khó xử, đành cứng giọng phụ họa:
“Lư Ngư, mợ cũng chẳng cầu xin điều gì quá đáng. Năm đó ngươi cùng nương ngươi chẳng phải còn dựa vào cữu cữu ngươi chống đỡ sao? Nay mợ chỉ mở miệng, chẳng lẽ ngươi cũng không chịu nghe?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT