Thẩm Ngân Thu vẫn không hiểu mình đã làm sai điều gì, vì sao di nương lại chẳng bao giờ ưa thích nàng. Nàng suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành khẽ thở dài bỏ qua.

Lưu phủ cũng có thứ nữ như nàng, tuy vì quy củ mà chẳng thể thân cận với mẹ đẻ, nhưng những di nương kia vẫn luôn tìm mọi cách bồi đắp cho con gái mình, lén lút đưa bạc, tặng đồ ăn ngon hay trang sức quý giá. Dường như mọi thứ họ có, đều mong muốn dành cho nữ nhi.

Thẩm Ngân Thu ngước mắt nhìn Lưu di nương, bà cũng đang đánh giá nàng. Hồi lâu, bà mới chậm rãi gật đầu:

“Ừ, lớn rồi, cũng không còn xấu xí như hồi nhỏ nữa.”

Câu nói tưởng khen mà chẳng khác nào dao sắc. Thẩm Ngân Thu cứng người, chỉ biết theo bà bước vào trong, Thiên Vân và Thiên Thủy ở phía sau đều nghẹn lời. Các nàng không hiểu, tiểu thư nhà mình từ trước đến nay đâu có xấu xí đến mức phải nói như thế?

Lưu di nương tựa hồ chẳng có gì để nói thêm, chỉ phẩy tay, giọng nhạt nhẽo:

“Đã gặp lão phu nhân và phu nhân chưa? Đang yên đang lành lại chạy đến chỗ ta, thật chẳng ra thể thống gì.”

Nghe vậy, sắc mặt Thiên Thủy khẽ giãn ra một chút. Xem ra di nương cũng còn biết nhắc nhở tiểu thư đi bái kiến trưởng bối.

Trong lòng Thẩm Ngân Thu cũng dâng lên một tia vui mừng, nàng vừa định lên tiếng cảm tạ thì câu nói tiếp theo như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống tim:

“Đã biết ta đang ngủ trưa mà còn tới. Ngươi cũng đã lớn, hẳn phải hiểu nữ tử quý ở dung nhan. Giấc ngủ bị quấy rầy, nhẹ thì tâm tình bất an, nặng thì hỏng cả sắc diện. Lần này ta tạm bỏ qua, từ nay về sau không có việc gì thì đừng tùy tiện quấy rầy nữa.”

Khẩu khí ghét bỏ, ánh mắt hờ hững. Thẩm Ngân Thu cúi đầu, không dám nói thêm gì.

Hai bên im lặng vài nhịp thở, nàng đành xoay người lui bước.

Ngày hồi phủ thật chẳng dễ chịu chút nào, hoặc là bị lời nói châm chọc, hoặc là nhận lạnh nhạt đến đau lòng.

Thẩm Ngân Thu dù cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng nàng cũng chỉ là một cô nương mười bốn tuổi. Bước chân càng lúc càng nặng nề, trong đầu bất giác nghĩ đến bà ngoại ở phương xa Giang Nam, vành mắt nàng chợt ửng đỏ. Nàng dừng lại, ngẩng đầu để ngăn lệ.

Thiên Vân nhìn quanh thấy vắng người, liền vội lấy khăn tay lau giọt nước mắt đọng trên khóe mắt tiểu thư, nhẹ giọng khuyên:

“Tiểu thư phải nhịn xuống, không có gì đâu. Lão phu nhân đã dặn, nước mắt phải rơi vào lúc cần thiết nhất, người quên rồi sao?”

Thẩm Ngân Thu nhận lấy khăn, khẽ gật đầu, cố nén nỗi chua xót nơi cổ họng:

“Chỉ là mấy ngày nay bôn ba chưa nghỉ ngơi tốt, nên mắt hơi sưng thôi.”

Thiên Vân và Thiên Thủy cũng không dám nhiều lời, chỉ thuận theo an ủi:

“Đúng vậy, tiểu thư đã mệt rồi, đêm nay phải nghỉ ngơi sớm mới được.”

Thẩm Ngân Thu hừ nhẹ, cố giữ sống lưng thẳng, từng bước tiến về phía trước.


Chạng vạng, đến giờ cơm tối, Thẩm Ngân Thu nhận được truyền lời của lão phu nhân, phải đến chính đường dùng bữa cùng mọi người. Trước khi dọn thức ăn, nàng lần lượt trao quà cáp đã chuẩn bị cho từng vị trưởng bối và tỷ muội trong nhà.

Thiên Quang đã chuẩn bị rất chu toàn, không ai bị bỏ sót. Nhưng kết quả… tất cả chỉ nhận quà với vẻ mặt nhàn nhạt, chỉ có lão phu nhân gật đầu khen một câu: “Bà ngoại của con có lòng.”

Thế là xong.

Thẩm Ngân Thu giữ nụ cười dịu dàng, như thể chẳng hề bị tổn thương.

Nàng xếp thứ hai, dù là thứ nữ nhưng vẫn được ngồi cạnh đích tỷ Thẩm Kim Thu. Bên cạnh nàng là ba vị thứ muội khác. Lưu di nương nhờ có thân phận nhà mẹ đẻ và được phụ thân sủng ái, cũng được ngồi ở hàng trên.

Lão phu nhân thương yêu đích tôn nữ Thẩm Kim Thu nhất, từ đầu bữa đến cuối bữa đều chỉ mỉm cười về phía nàng. Thẩm Ngân Thu ngồi một bên, phụ thân cũng chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi quay sang gắp thức ăn cho Lưu di nương.

Mẹ cả cùng Kim Thu vây quanh lão phu nhân, ba vị thứ muội còn lại nhìn nàng đầy dò xét, ánh mắt chẳng chút thiện ý.

Thẩm Ngân Thu chịu đựng áp lực khổng lồ để ăn xong bữa cơm ấy. Nàng thật sự không hiểu nổi, di nương phải nịnh nọt lão phu nhân và phụ thân như thế mới gọi là tốt sao? Thẩm phu nhân lại có thể coi như không thấy gì…

Sau bữa cơm, mọi người còn ở chính đường chuyện trò đôi chút. Thẩm Ngân Thu cố gắng coi mình như trong suốt, im lặng ngồi chờ đến khi trưởng bối hỏi mới đáp.

Khi tan tiệc, nàng đã mệt đến mức muốn ngủ gục. Nhìn mẹ cả cùng đích tỷ dìu lão phu nhân về phòng, phụ thân nắm tay Lưu di nương, các thứ muội thì rủ nhau rời đi, chỉ còn nàng lẻ loi đứng dậy sau cùng.

Thiên Vân và Thiên Thủy vội khoác áo choàng cho nàng, dìu nàng ra ngoài. Vừa rẽ qua một khúc hành lang, ba người nghe thấy tiếng xì xào:

“Bà ngoại có giỏi đến mấy thì sao? Ở nhà này chẳng qua cũng chỉ là thứ nữ không ai đoái hoài, lại còn tưởng mình là đại tiểu thư!”

“Đúng đó, nhìn bộ dạng cao cao tại thượng của nàng mà buồn cười. Thấy chưa, đem quà cáp đến như thể đang đánh vào mặt chúng ta vậy.”

“Các ngươi có để ý nàng ăn uống thế nào không? Cứ thong thả như muốn cho người khác chú ý, thật buồn cười!”

Thiên Thủy giận run người, giậm chân một cái, nhưng rồi lo lắng nhìn tiểu thư.

Thẩm Ngân Thu chỉ lặng lẽ. Những lời kia không sai, mọi thứ trong nàng đều đã trở thành thói quen, khắc sâu đến tận xương tủy.

Đêm xuống, gió lạnh len lỏi. Nàng khẽ siết chặt tay Thiên Thủy, dịu giọng:

“Đừng tức giận nữa. Về phòng thôi, lạnh rồi.”


Về đến viện, không thấy hai nha hoàn cùng gã sai vặt buổi chiều, chỉ có Thiên Thủy cầm đèn lồng đứng đợi ở cửa. Trong lòng Thẩm Ngân Thu thoáng ấm áp.

Nàng thay y phục, nằm nghiêng trên giường xem sổ sách, bốn nha hoàn ngồi quanh, mỗi người một việc nữ công. Thiên Thủy vẫn thì thầm bất bình thay tiểu thư, nhưng cũng biết giữ chừng mực, không dám quá xúc động.

Ánh nến vàng nhạt hắt lên gương mặt họ, đẹp đến lạ thường.

Thẩm Ngân Thu chống cằm ngắm nhìn, nghe các nàng nói chuyện, thỉnh thoảng nhấc chân đung đưa. Khi các nha hoàn đồng loạt nhìn sang, nàng mỉm cười thật tươi, khiến các nàng cũng ngẩn ngơ.

Thiên Quang hoàn hồn trước tiên, bẩm báo:

“Tiểu thư, trong phủ đã sắp xếp người hầu ở bên ngoài. Nhưng mọi việc quanh ngài vẫn nên để bốn chúng nô tỳ chăm sóc sẽ tốt hơn.”

Thẩm Ngân Thu gật đầu, không phản đối. Nàng đắp chăn, nhẹ giọng dặn:

“Các ngươi làm việc ta yên tâm. Cũng nên nghỉ sớm đi, mai canh năm còn phải dậy vào bái kiến mẫu thân.”

Các nha hoàn đồng thanh đáp lời, vẫn ngồi vây quanh nàng vừa thêu thùa vừa trò chuyện. Từ lâu Thẩm Ngân Thu đã quen có người bên cạnh mới ngủ yên được.

Đêm ấy, nàng ngủ không ngon, mơ thấy cảnh đau bụng khi còn nhỏ, có tiếng ai đó gọi, rồi choàng tỉnh trong mồ hôi lạnh.

Thiên Vân đau lòng dìu nàng dậy:

“Tiểu thư, ngài bị bóng đè thôi.”

Khi xưa ba tuổi, nàng bệnh nặng cũng từng như vậy, từng cầu xin Lưu di nương đừng bỏ đi…


Trời vừa tờ mờ sáng, Thẩm Ngân Thu đã dậy đi thỉnh an Thẩm phu nhân. Trên đường nàng gặp Lưu di nương, bà chỉ liếc nàng một cái rồi đi thẳng, vào phòng thì lại ân cần với Kim Thu.

Quả thật… chướng mắt vô cùng.

Thẩm Ngân Thu đang trầm tư thì chợt nghe mẹ cả dịu giọng hỏi:

“Ngân Nhi, tối qua ngủ có ngon không? Nương thấy thần sắc con không được tốt lắm.”

Trực giác mách bảo có chuyện chẳng lành, nàng vội mỉm cười đáp:

“Tạ ơn mẫu thân quan tâm, nữ nhi ngủ rất ngon. Chỉ là mấy hôm trước lên đường mệt mỏi, giờ vẫn chưa điều dưỡng lại thôi.”

Thẩm phu nhân gật đầu, rồi quay sang Thiên Vân:

“Nương có chọn cho tiểu thư hai nha hoàn và gã sai vặt, đều là người hiểu quy củ. Đã đến chưa?”

Thẩm Ngân Thu khẽ gật, trong lòng đã có chủ ý. Nàng dịu giọng:

“Mẫu thân đã phí tâm, nhưng nữ nhi bên người đã có bốn nha hoàn và hai gã sai vặt, viện nhỏ, không cần thêm người nữa kẻo lãng phí.”

Thẩm phu nhân mỉm cười, ánh mắt sâu sắc:

“Ta cũng quên mất, những người đó đều là từ phủ bà ngoại mang đến, ta không tiện can thiệp. Chỉ là như vậy e rằng có chút trái với quy củ.”

Thẩm Ngân Thu khẽ siết khăn trong tay, im lặng chờ đợi.

Thẩm phu nhân chợt quay sang Lưu di nương, giọng đầy ý nhị:

“Di nương thấy thế nào mới phải?”

Lưu di nương đang thong thả ăn điểm tâm, nghe hỏi thì ngẩng đầu liếc Thẩm Ngân Thu, sau đó nhìn về Thiên Vân và Thiên Thủy, thản nhiên nói:

“Người nhiều thì bớt đi vài kẻ cũng được.”

Trái tim Thẩm Ngân Thu thoáng lặng xuống. Nhưng Lưu di nương lại nói tiếp:

“Chỉ là những người này vốn là do lão phu nhân ban cho Ngân Nhi, khế ước và tiền công đều không thuộc về chúng ta. Nhiều lắm thì điều bớt nhân thủ ở viện khác về thôi.”

Thẩm Ngân Thu thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ di nương có lẽ cũng không phải quá lạnh lùng. Nàng vội phối hợp:

“Là nữ nhi suy nghĩ chưa chu toàn, nên như thế mới phải.”

Nhưng Thẩm phu nhân lập tức cười nhạt, ánh mắt như có dao:

“Kim Thu trong phòng cũng chỉ có bốn nha hoàn, đích thứ phân minh, di nương hẳn là rõ chứ?”

Lưu di nương điềm nhiên đáp:

“Thêm hai nha hoàn cho Kim Thu chẳng phải tốt hơn sao? Chẳng lẽ phủ này thiếu nhân thủ? Ngân Nhi không dùng đến thì điều sang bên đó, không phải là vừa vặn à?”

Ánh mắt Thẩm Ngân Thu chợt sáng lên, chẳng lẽ di nương cũng quan tâm nàng như vậy? Thật ấm lòng.

Sắc mặt Thẩm phu nhân càng lúc càng tối, những thứ nữ còn lại cũng nín thở, không dám lên tiếng. Ai chẳng biết giữa chính thê và Lưu di nương vốn như nước với lửa. Di nương tuy là thiếp, nhưng vừa đẹp vừa có thế lực nhà mẹ đẻ, lại được phụ thân yêu thương, đến lão phu nhân cũng chỉ dám trách mắng lấy lệ.

Nhưng quy củ vẫn là quy củ.

Thẩm Kim Thu căm hận trừng mắt nhìn Thẩm Ngân Thu, thầm nhủ nhất định phải áp được con thứ muội “không biết trời cao đất dày” này.

Thẩm phu nhân nhìn Lưu di nương với ánh mắt lạnh lẽo. Nữ nhân này chẳng qua chỉ là một kẻ ngu muội, từ trước đến nay vài lời ngon ngọt đã đủ lừa gạt, vậy mà… mười lăm năm rồi vẫn chưa thể loại bỏ được bà ta khỏi phủ Thẩm. Đó chính là thất bại lớn nhất của nàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play